Home » » Spirited Away Fanfic Chap 4

Spirited Away Fanfic Chap 4

Written By Unknown on Thứ Bảy, 9 tháng 11, 2013 | 08:57

Chapter 4: Sum họp


sum họp
 
Disclaimer: "Return to the Spirit World & to movie-fan92. No copyright without permission. Please respect the author by reviewing the following story."
Status: Chưa hoàn thành

Chihiro tự hỏi không biết Lin và Haku lúc này thế nào. Nhà tắm thì khá lớn, và hiện tại khách rất đông. Chihiro quyết định đến gặp Kamajii trước vì cô biết phải tìm ông ở đâu. Còn nơi nào khác để tìm người đốt lò ngoài lò đun hơi chứ? Cô bắt đầu trở lại cầu thang. Thật kì lạ. Bằng cách nào đó, sau 12 năm, cô vẫn biết đường quanh nhà tắm cứ như cô mới vừa ở đây ngày hôm qua.

“Chà, đúng là một nơi kì diệu.” Cô nghĩ.

Có nhiều thứ không hề thay đổi. Mọi vật đều giống hệt như lần cuối cùng cô ở đây, tất nhiên không kể đến những thiệt hại do Vô Diện gây ra. Cô tự hỏi không biết Yubaba đã làm gì với số tiền bà ta có.

Lò hơi vẫn như cũ. Những kệ thảo dược vẫn dựng bao quanh các bức tường, lò đun vẫn đang cháy bằng than được vận chuyển bởi những con bồ hóng, và một con nhện kì lạ có hình dáng người đàn ông ngồi giữa phòng nghiêm túc làm việc.

“Chào ông Kamajii.” Chihiro hạnh phúc lên tiếng.

Kamajii quay lại và chớp mắt khó xử. “Eh? Ngươi là ai? Ngươi đang làm gì trong lò đun của ta?”

Chihiro giả buồn. “Ồ Kamajii, đừng nói với cháu là ông quên mất cháu gái mình chứ.” Cô trêu chọc.

Kamajii cứ nhìn cô như người điên. “Cháu gái?” ông lặp lại. “Ngươi nói nhảm gì vậy? Ta không có cháu gái.”

Chihiro khoanh tay trước ngực rồi nhìn vào mắt ông. “Thật không? Đó không phải những gì ông nói 12 năm trước.”

“Ngươi nói cái… Ồ chờ đã, ta nhớ là có gì đó rất giống bây giờ…” người đốt lò nói rồi chăm chú ngẫm nghĩ. “Phải rồi, một bé gái loài người tìm đến đây xin việc. Ta chỉ nói nó là cháu ta để nó không gặp rắc rối. Nhưng làm thế nào ngươi biết?”

Chihiro lắc đầu. “Kamajii, cháu là bé gái đó.” Cô gần như phát khóc.

“Cái gì?” Kamajii ngừng làm việc và đến gần cô. Ông tháo kính xuống và nhìn cô từ trên xuống dưới. “Ôi trời! Là cháu! Chihiro đúng không? Hay là Sen?”

Chihiro mỉm cười gật đầu. “Cả hai. Nhưng cháu thích là Chihiro hơn.”

Sáu cánh tay của Kamajii túm lấy Chihiro và lắc. “Mừng cháu trở lại, mừng cháu trở lại! Thật tốt lại được nhìn thấy cháu! Làm thế nào cháy quay lại được?”

“Như cách cháu đến lần trước.”

“À, ông hiểu.” Kamajii nói. “Lũ linh hồn gác cổng chết tiệt, cháu không bao giờ biết được khi nào nó mở cửa.” Ông mất một lúc nhìn kĩ cô. “Ta nói, cháu lớn thật rồi, là một cô gái trẻ đẹp.”

Chihiro cười. “Cám ơn ông. Cháu ước cũng có thể nhận xét ông như vậy, nhưng ông trông không khác gì so với cháu nhớ.”

Kamaji cười sảng khoái. “Phải, chà, đó là lợi thế khi làm một linh hồn, một khi cháu hoàn toàn trưởng thành thì cháu có thể chọn tuổi cho mình.”

“Chà, con người không có khả năng đó. Nhiều người thậm chí không nhận ra cháu.”

“Như ta đã nói, cháu đã trở thành một cô gái trẻ đẹp.” Kamajii vừa nói vừa cười. “Haku và Lin chắc sẽ rất vui khi gặp lại cháu. Cháu có gặp chúng chưa?”

Chihiro lắc đầu. “Chưa ạ. Ông biết họ ở đâu không?”
Kamajii ngẫm nghĩ. “Lin thì ở đâu đó trong nhà tắm đấy.” Ông trả lời. “Ta không chắc lắm về Haku. Nó không ở đây, cũng không có ở dòng sông của mình.”

Chihiro cảm thấy buồn phiền. Nếu Haku luôn ở gần con sông thì tại sao anh không bao giờ trả lời cô? Xác suất anh ở nhà tắm so với cô lúc đến dòng sông của anh 12 năm qua rất hiếm hoi.

“Họ thế nào rồi ạ?” cô hỏi, nhưng có vẻ để ý đến Haku hơn là Lin.

“Chà, chúng đều nhớ cháu.” Kamajii nói. “Đặc biệt là Haku. Nó không còn là chính mình từ lúc cháu rời đi.”

“Thật sao?’ Chihiro hỏi. Sau chừng ấy năm, cô đã bắt đầu hoài nghi việc Haku giúp mình chỉ vì anh thương hại cô. Có lẽ điều đó sai rồi. Có lẽ Mimi đã sai và anh đã không quên cô.

“Ồ phải, nó chắc chắn sẽ rất mừng khi gặp cháu.” Kamajii nói, cười tinh nghịch. Chihiro không hiểu nụ cười đó có hàm ý gì, nhưng cô bỗng có cảm giác không lành. “Ồ không, ta trễ việc rồi!”

Kamajii bò lại khu vực làm việc. Trong lúc ông và Chihiro nói chuyện, có 9 thẻ tắm đã được đưa đến.

“Cháu xin lỗi.” Chihiro nhận lỗi. “Cháu không cố ý làm ông trễ việc.”

Kamajii cho cô nụ cười trấn an. “Đừng lo. Nó đáng giá. Bên cạnh đó, Yubaba sẽ làm gì được ta, đuổi việc sao? Ha, ta là nô lệ của bà ta mà. Này đám nhóc lười biếng kia, trở lại làm việc mau!”

Chihiro nhìn xuống và phát hiện tất cả bồ hóng đều tập trung nhảy nhót vui vẻ quanh mình. Cô cười với chúng. “Chào các bạn. Lâu quá không gặp.”

Đám bồ hóng reo hò vui vẻ.

“Này, làm việc đi! Chúng ta có khách đấy. Cháu có thể trao đổi với chúng sau.” Kamajii cắt ngang, nhưng giọng ông có vẻ rất thích thú.

Chihiro nhìn xuống đám bồ hóng. “Thôi đi đi, mình sẽ quay lại sau.”

Đám bồ hóng vẫn bu quanh vài giây nữa rồi mới quay đi lấy than.

Chihiro nhìn Kamajii. “Ông Kamajii, cháu cần tìm Lin để tìm chỗ ở, như Yubaba dặn.”

Kamajii cười khúc khích. “Đúng là mụ phù thủy già, muốn mọi thứ được làm ngay lập tức.” Ông đùa. “Uhm, ta chắc là nếu muốn gặp Lin thì chỉ cần chờ ở đây. Cô ta sẽ muốn là người báo cho ta rằng cháu đã trở lại.” Cánh cửa lò hơi bật mở và một phụ nữ trẻ với mái tóc dài, mặc đồng phục nhân viên nhà tắm chạy vào. “Linh thật, nhắc là tới liền.” Kamajii nhận xét.

Lin, như bao người khác, vẫn hoàn toàn không thay đổi; ngoại trừ sự thật là chị trông không còn vô cảm như trong quá khứ. Hiện tại chị có vẻ phấn khích trong lúc đến gần người đun hơi, thậm chí không nhận thấy có Chihiro.

“Kamajii, ông nghe tin gì chưa?” chị hạnh phúc nói lớn.

“Hả?”

“Họ nói Sen đã trở lại!”

Kamajii giả vờ không quan tâm. “Ừ, ta biết rồi.”

Mặt Lin cứng lại. “Ông biết? Làm thế nào ông biết được?”

Kamajii vẫn tiếp tục vào việc. “Bởi vì nó đứng ngay sau cô kìa.”

Lin quay đầu lại nhanh đến nỗi nghe tiếng xương vang lên. Mắt chị mở to ngay khi thấy người bạn lâu năm đứng ngay sau mình.

“Chào Lin.” Chihiro nói. “Thật tốt được gặp…”

“SEN!!!” Lin hét lên, vòng cánh tay quanh người cô. “Ôi, thật tốt được gặp lại em! Lúc đầu chị cứ nghĩ mọi người đang đùa với chị, nhưng em thực sự ở đây! Sao lâu quá em mới quay lại? Bọn chị đều nhớ em rất nhiều! Em thế nào rồi? Lạy Chúa, em cao lên này! Trông em thật tuyệt! Em ở lại bao lâu?”

“Lin, nói chậm lại. Em không thể hiểu chị đang nói gì.” Chihiro cười vang trong lúc đấu tranh giành không khí. “Và chị có thể buông em ra được không, em không thở được.”

“Cái gì? Ồ, chị xin lỗi.”

Lin buông Chihiro ra khỏi vòng ôm chết chóc của mình.

“Em thề, chị là người thứ ba trong ngày cố ôm em đến chết.” Chihiro thì thầm, xoa xoa cái cổ bị đau.

Lin mỉm cười và vỗ lưng cô. “Ồ em vẫn ổn đấy thôi. Em là người khó gặp nhất chị từng biết đó.” Chị nói, nụ cười tươi vẫn luôn ở trên mặt. “Có nhớ vị thần sông ô nhiễm và Vô Diện không?”

Chihiro cười khúc khích với những kỉ niệm. “Làm sao em quên được những ngày vui vẻ đó chứ?”

“Em không thể quên.” Lin nói.

Chihiro gật đầu đồng ý. “Và chúng ta sẽ còn có nhiều hơn trong tương lai.”

Lin đơ mặt. “Ý em là sao?” Mắt chị mở lớn. ‘Không phải em lại làm hợp đồng với Yubaba nữa chứ ?’

Chihiro nghiêng đầu. ‘Đúng rồi, sao vậy ?’

Lin tát đầu mình. ‘Ôi trời, Haku sẽ không thích chút nào đâu.’ Chị thì thầm.

Chihiro bắt được lời Lin. ‘Tại sao ? Anh ấy sẽ không vui khi gặp lại em sao ?’ cô hỏi, nghe có vẻ quan tâm.

Lin có vẻ ngạc nhiên khi Chihiro hỏi một câu ngớ ngẩn như thế. ‘Không vui, mà là mừng như điên ấy chứ !’ Chị nói lớn. ‘Ngay cả khi đó là một cách nói.’

Giờ thì Chihiro bối rối. ‘Vậy vấn đề là gì ?’

‘Sen, em có biết anh ta đã làm gì để tháo bỏ hợp đồng của em lần trước không ?’ Lin hỏi. ‘Anh ta đối đầu với Yubaba khi bà ta điên tiết hơn bao giờ hết. Ai biết được anh ta sẽ làm gì để giúp em lần này.’

Chihiro thở phào. Vậy ra đó làm vấn đề ? Đó không là gì cả. ‘Lin, em tự nguyện trở lại và muốn có việc làm. Em sẽ ở lại đây.’

‘HUH ?!?!’ Lin gào lên, hoàn toàn bị sốc. Ngay cả Kamajii cũng ngạc nhiên. Đám bồ hóng lại vui vẻ nhảy xung quanh lần nữa. ‘Em thực sự sẽ ở lại ?’ Chihiro gật đầu và Lin hét lên vui sướng. ‘Yay, Sen sẽ ở lại ! Sen ở lại đây !’

Chihiro cười lớn trước hành động có chút trẻ con. ‘Em thích được gọi bằng tên thật của mình hơn.’ Cô nói.

Lin ngừng nhảy múa. ‘Ồ phải, chị xin lỗi, Chihiro.’

Chihiro chỉ xua tay cho qua. ‘Không sao cả. Mà Haku ở đâu?’

Lin đảo mắt. “Đã biết trước mà.” Chị nói, cứ như đang nói với mình hơn là Chihiro. “Con rồng của em ở ngoài sông. Nhưng trớ trêu là anh ta đã đi khoảng 1 tiếng trước khi em đến.”

“1 giờ trước!” Chihiro la lên. “Grr, thật tuyệt nhỉ! Em đã đợi suốt 12 năm để gặp lại anh ta và anh ta rời đi chỉ 1 tiếng trước khi em đến! Thật không thể tin được!”

Lin cười khúc khích. “Bình tĩnh nào cô gái. Anh ta chỉ đi vài ngày thôi.”

“Vài ngày! Một vài NGÀY!!! Em đã đợi 12 năm đó!” Chihiro như khóc thét, hoàn toàn bị đả kích. “Em không thể đợi lâu hơn nữa!”

Lin giữ cánh tay cô lại theo kiểu không sao cả. “Chà, trừ khi em biết làm thế nào để đến con sông và nó ở đâu, em không may rồi.” Chihiro rên rỉ cúi đầu. “Này, đừng lo nữa. Hãy nghĩ xem anh ta ngạc nhiên thế nào khi thấy em ở đây.”

Chihiro nhìn chằm chằm Lin. “Anh ta không nên ngạc nhiên khi thấy em vì lời hứa anh ta đã nói với em.” Cô gầm gừ. “Có phải anh ta luôn dễ dàng thất hứa không?”

‘Uh oh’. Lin thầm nghĩ thú vị. ‘Haku gặp rắc rối rồi.’ Sẽ có chuyện vui để xem đây. Mà nghĩ lại, rồng có thể rất nguy hiểm và chị không muốn Haku nổi giận với cô vì cô nổi điên với anh ta. “Không, anh ta luôn giữ lời.”

Chihiro khịt mũi. “Ồ, vậy em đoán là em không đáng để anh ta giữ lời hứa.” Cô nổi giận.

‘Wow, nó thực sự nổi điên. Mặc kệ Haku đã làm gì, hẳn là không tốt rồi’ Lin nghĩ. “Chị chắc là anh ta không cố ý thất hứa đầu.” Chị trấn an con người giận dữ. “Uh… mà lời hứa đó là gì vậy?’

Chihiro ngồi sụp xuống, khoanh tay chân lại. “Anh ta nói bọn en sẽ gặp lại nhau. Và đó là cách đây 12 năm !’

Lin cười gượng gạo. ‘Chà… về mặt lý thuyết thì anh ta đã không thất hứa mà. Em sẽ gặp lại. Chỉ là mất chút thời gian.’

Chihiro nhìn Lin, ánh mắt rõ ràng là nói chị ta sai. Lin tiếp tục lo lắng. Có lẽ tốt hơn nên đổi chủ đề.

“Vậy lần này em sẽ ở cùng chị?” Lin hỏi. “Chúng ta sẽ là bạn cùng phòng như lần trước.”

Lin thư giãn khi Chihiro cười nói, “Nếu chị không thấy phiền khi có con người luôn bám dính lấy mình.”

Lin cưởi, lần này là thật. ‘Ah, cái mùi người sẽ mất trong vài ngày thôi. Và thậm chí nếu nó không mất,’ chị kẹp cổ Chihiro, ‘sẽ không có cách nào nào để em trốn thoát chị dễ dàng đầu.’
 

Lin dẫn Chihiro đến phòng mới, mà cũng không thực sự mới lắm vì nó giống y như phòng lúc trước cô từng ở. Nhận bộ đồng phục vừa với mình không khó vì Chihiro đã lớn.

‘Thật tốt là em không còn thấp bé như trước nữa.’ Lin nhận xét trong khi đưa bộ đồ mới cho Chihiro. ‘Chúng ta không có nhiều quần áo cỡ nhỏ mà em mặc lúc trước.’

Chihiro mặc vào rồi ngắm mình trong gương. ‘Cám ơn chị, Lin, thật hoàn hảo. Tốt thật khi mà không có nhiều thay đổi quanh đây.’

Lin cười khúc khích. ‘Thật ra, mọi thứ chỉ thay đổi tí xíu thôi. Theo cách tốt hơn. Em có lẽ không biết, nhưng trước khi em về, một số ít nhân viên đã dần có quan hệ tốt hơn với Yubaba. Bây giờ thì mọi người đều nhận ra Yubaba không hẳn là tàn nhẫn. Chị nghĩ Boh là người có thể ngăn bà ta trở thành mụ già khó tính. Nó thực sự rất tốt và muốn mọi người chơi cùng mình.’

Chihiro mỉm cười. ‘Em không nghĩ mình lại ảnh hưởng đến nơi này đến thế.’

‘Và không chỉ với nhà tắm.’ Lin nói tiếp. ‘Nhiều linh hồn không thích con người vì sự phá hoại của họ, nhưng sau khi gặp em, họ nghĩ có lẽ không phải tất cả đều là người xấu nữa.’

‘Vậy thật tốt quá.’ Chihiro trả lời. ‘Con người không phải ai cũng phá hoại.’

Lin gật đầu. ‘Phải, chị biết. Chị đoán hầu hết các linh hồn đều không chú ý đến con người trừ khi họ đốn chặt cây và các thứ khác.’

Chihiro không nói gì về điều này. Cô chưa bao giờ thực sự nghĩ con người lại tệ đến thế với các linh hồn. Cô từng cho rằng phần lớn linh hồn, thần linh có những khả năng siêu việt hơn con người và do đó mà họ không thích con người. Nhưng bây giờ cô đã có suy nghĩ khác.

Con người có xu hướng phá hủy rừng rậm và thung lũng để xây dựng nhà cửa và những công trình. Họ làm ô nhiễm môi trường và lạm dụng tài nguyên thiên nhiên. Những linh hồn lại có mối liên hệ chặt chẽ với tự nhiên. Khi con người phá hủy một phần nào đó của vùng đất cũng có nghĩa họ đã hủy đi một phần của linh hồn.

Tim Chihiro chùng xuống khi cô nhận ra đó cũng là những gì xảy ra với Haku. Dòng sông không hoàn toàn bị hủy, nhưng có bị lấp đi ảnh hưởng đến dòng chảy, để xây cao ốc. Điều đó đã tổn thương rất nặng đến con sông của Haku, làm anh không thể tìm ra nó và trở thành nạn nhân cho Yubaba lấy mất tên.

‘Haku đáng thương.’ Cô nghĩ. ‘Vậy mà anh ấy vẫn giúp em. Em là một con người, sau những gì loài người đã làm với những linh hồn khác. Ôi Haku, em xin lỗi.’

‘Sen ! Sen ! Trái đất gọi Sen ! Em có đó không? SEN!!!”

“Huh?” Chihiro giờ mới nhận ra Lin đang cố thu hút sự chú ý của cô. “Em xin lỗi, cái gì vậy?”

Lin lắc đầu. “Không có gì đâu. Em trông không giống mới nãy.”

Chihiro cười gượng. “Em chỉ đang suy nghĩ.”

Lin cười gian xảo. “Thật không? Có phải nghĩ về con rồng nào đó?”

Chihiro đỏ mặt. “Thôi mà! Chị định tiếp tục trêu em hoài hay sao?”

“Đúng rồi.”

Chihiro gầm gừ. “Chị nên cẩn thận đó Lin. Em không còn là đứa nhỏ cho chị bắt nạt nữa đâu.”

“Chị biết chứ.” Lin nói. “Mà khoan đã! Chị chưa từng bắt nạt em mà!”

Chihiro cười to. “Em giỡn thôi.”

“Phải.” Lin đảo mắt. “Thôi, chúng ta cần làm em sẵn sàng làm việc hoặc Yubaba sẽ đổ cho chúng ta là lười biếng, vô trách nhiệm.”

Chihiro nghiêng đầu. “Chúng ta không lười, chỉ đang nói chuyện thôi mà.”

“Ừ, đi nói điều đó với mụ già ấy.”

Mất khoảng 10 phút để Chihiro hoàn tất việc dọn phòng. Hai chị em đã có khoảng thời gian thích hợp để bắt kịp những gì xảy ra 12 năm qua. Chihiro giải bày những nỗ lực của mình để trở về thế giới linh hồn và cánh cổng chưa bao giờ mở ra.

“Cái cổng đó có ý thức của nó.” Lin nói. “Em không bao giờ biết khi nào nó…”

“Sen! Sen! Cô ở đâu?”

Lin bực bội vì bị gián đoạn. Chị mở cửa và thấy một con cóc có vẻ lo lắng.

“Ông muốn gì?” chị hỏi. “Chúng tôi đang nói chuyện.”

Con cóc cười có vẻ biết lỗi. “Tôi xin lỗi, nhưng Yubaba muốn gặp Sen ngay lập tức. Cậu Boh đang nổi giận và yêu cầu được gặp cô.”

Lin thở dài, nhìn Chihiro. “Xin lỗi Sen, có vẻ chúng ta sẽ nói chuyện sau đi vì bà ta không thể kiểm soát con trai mình.”

Chihiro chỉ cười. “Mình còn nhiều thời gian mà. Chúng ta là bạn đồng hành mà phải không.” Cô đi theo con cóc ra khỏi phòng. “À mà Lin, em thích tên thật của mình hơn.”

Lin vỗ trán. “Ồ phải, chị quên mất. Xin lỗi nhé Se… Chihiro. Chắc phải mất một thời gian chị mới quen được, chị đã gọi như thế 12 năm.”

Chihiro chỉ gật đầu rồi trở lại văn phòng của Yubaba. Cô tự hỏi không biết Boh muốn gì ở mình. Cô đã có thể nghe thấy tiếng khóc của nó ngay khi đến trước cái nắm cửa kì diệu.

“Mất thời gian quá.” Cái nắm cửa cằn nhằn. “Thằng nhóc hư hỏng chỉ làm ta đau đầu.”

Chihiro khoanh tay và nhìn trừng trừng nó. “Thằng nhóc đó là chủ của ngươi và là bạn ta. Và ngươi nên nói năng cẩn thận khi người người đang xúc phạm đang ở kế bên.”

Cái nắm cửa chỉ biết rên rồi mở hé ra. Cô nhìn vào văn phòng Yubaba qua khoảng hé ra, không chú ý đến vẻ mặt khiêu khích của cái nắm cửa.

“Yubaba, là cháu.”

Cánh cửa tự mở toang cho Chihiro vào. “Tốn thời gian quá!” Yubaba quát. “Ta bỗng hồi tưởng lại lúc Vô Diện muốn gặp mi.”

Chihiro xem như không nghe thấy lời khiêu khích. “Vậy, Boh muốn gì?”

Yubaba đảo mắt. “Mi nghĩ sao? Nó muốn chơi. Dù nó đã chơi quá nhiều.”

Chihiro chớp mắt khó xử. Cô chưa từng nghe Yubaba nói về con mình theo cách đó. Mụ phù thủy luôn bao che cho con mình, dù ít hay nhiều.

“Bà biết đó, Yubaba, đôi lúc bà đã làm hư nó đấy.” Chihiro nhận xét.

Yubaba thậm chí từng không thèm nhìn Chihiro, nhưng giờ mụ nhìn chằm chằm cô với đôi mắt mở lớn. “Mi nói gì?” mụ hỏi, nhìn giận dữ. “Mi buộc tội ta là người mẹ tồi sao?”

Mụ phù thủy biết điều này rõ ràng là sai. Hoặc là do trí tưởng tượng, hoặc Chihiro đã thấy tia lửa phụt ra từ miệng Yubaba khi mụ quát.

“Không hề.” Chihiro trả lời. “Bà là người mẹ tuyệt vời. Cháu chỉ muốn nói bà cần làm cho Boh nhận ra bà mới là mẹ nó, chứ không phải nó.”

Yubaba khịt mũi nhưng có vẻ đã bình tĩnh lại. “Cám ơn vì lời khuyên, Sen, nhưng ta kiểm soát được. Giờ thì vào đó và chơi với nó đi.”

Chihiro chỉ nhún vai. “Bà nói gì cũng được. Nhưng cháu thích được gọi bằng tên thật hơn, Chihiro.”

Cô đã thấy phản ứng cô muốn nhìn từ mụ phù thủy. Yubaba nhìn như bị sốc khi Chihiro biết tên mình. “Làm… làm… làm thế nào? Nhưng ta đã lấy…’

Chihiro cười to vì cô biết mụ sẽ không ngờ tới. “Cháu biết bà đã lấy tên cháu, nhưng cháu không ngốc. Cháu đã sớm viết tên mình để nhớ.”

Cô vào phòng Boh, bỏ lại Yubaba với câu nói đó. Khi Yubaba đã hoàn hồn, mụ tự nhủ, “Mình cần tìm phương pháp kiểm soát nhân viên tốt hơn.”

Chihiro nghe thấy lời thì thầm của Yubaba, nhưng cô xem như không để ý. Cô bây giờ đang thắng thế Yubaba.

Trong phòng đồ chơi, không biết Boh đã trốn ở đâu, nhưng Chihiro biết. Cô bước đến đống gối cùng thú nhồi bông.

“Boh? Em có đó không?”

Đứa bé khổng lồ chui ra từ đống gối.

“Yay Sen, chị đến rồi!”

Chihiro cười. “Chà, chị không được quyền chọn lựa.”

Boh bò ra rồi đưa Chihiro một con thú nhồi bông. “Chơi trò đánh gục Vô Diện nhé.” Nó vui vẻ nói.

Hai người chơi khoảng hơn 1 giờ thì Boh cuối cùng cũng mệt. Đã qua giờ ngủ của nó, nhưng từ nhỏ nó đã ngủ bất cứ khi nào nó muốn và thực tế là không có giờ ngủ cố định.

“Vui quá.” Boh nói, rồi leo lên giường. “Em vui lắm khi có người chơi chung. Mẹ lúc nào cũng làm việc, em chỉ chơi với chim Yu và mấy cái đầu nhảy nhảy của mẹ.”

Chihiro cười khúc khích trong khi nhét Boh vào chăn. “Chị cũng vui khi chơi với em.” Cô nói.

Cô định đi nhưng Boh dường như chưa nói xong. “Nè Sen?”

“Hả?”

“Khi nào chị và anh Haku có em bé, em có thể làm anh hai của tụi nó?” nó ngây thơ hỏi.

Chihiro cảm thấy mặt mình nóng lên. Cô chắc chắn mặt mình giờ y như củ cải đỏ. Cô không mong cuộc bàn luận này đi sâu hơn.

“Ờ… Boh, đó là… à…”

“Sao vậy?” Boh hỏi.

Chihiro không biết phải làm sao giải thích tình huống này cho nó. “Chà, em thấy đó, điều đó sẽ không xảy ra đâu.”

“Tại sao không?”

“Vì chị là con người còn anh ấy là thần linh.”

“Vậy thì.”

“Vậy thì, ờ…” Chihiro không biết nói gì. Cô biết chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra giữa mình và Haku. Con người và linh hồn không thể ở cùng nhau, đó là lí do hai thế giới tồn tại tách biệt. Nhưng vậy thì tại sao cô lại chờ anh quá lâu? Cô hi vọng điều không tưởng sẽ xảy ra?

“Sao lại không thể?” Boh hỏi lại.

“Ừm… anh ấy không thích chị như chị thích anh ấy.” Cô nói điều mình nghĩ là thật.

Boh lắc đầu. “Anh ấy có mà!” nó vui vẻ nói. “Anh ấy cũng cảm thấy vậy với chị, như chị thích anh ấy vậy.”

Chihiro ước gì điều đó là thật, nhưng dường như không thể. “Không đâu Boh, chị chỉ là một con người đi lạc vào thế giới linh hồn thôi.”

“Không, không phải!” Boh cắt ngang, nghe ra là đang giận. “Chị là người bạn tốt nhất mà bất kì ai từng có. Chị đã giúp tất cả mọi người. Chị đưa em ra khỏi phòng và giới thiệu cho em dì Zeniba. Chị trả lại tên cho anh Haku. Chị làm cho nhiều linh hồn nhận ra không phải con người nào cũng xấu. Mọi người yêu quý chị, Sen! Chị không chỉ là con người. Chị là bạn tốt của mọi người. Chị là thành viên ở đây.”

Chihiro sửng sốt bởi lời nói của Boh. Cô cười với nó. “Boh, em chắc chắn là đứa trẻ thông minh nhất chị từng gặp.”

Boh cười vang. “Chị có thường hay gặp đứa trẻ 307 tuổi trong thế giới con người?” nó nói.

Miệng Chihiro như muốn rớt. “Em… em… em…”

Boh gật đầu. “Đúng đó, nhưng em quyết định ở lại hình đạng đứa trẻ. Em thích hình hài này nhất. Vui lắm. Em không muốn trưởng thành. Em muốn mãi là trẻ con! Yay!”

Chihiro gãi đầu. “Ừ, chị đoán là em có thể chọn bất kì tuổi nào em muốn. Chị ước gì mình cũng có khả năng đó.” Cô nói. Đột nhiên cô trở nên nghiêm túc. “Nè Boh, mẹ của em bao nhiêu tuổi?”

Boh suy nghĩ vài phút. “Không chắc nữa. Em chỉ biết bà ấy đã hơn 80000.”

“80000!” Chihiro kêu lên. “Ôi trời, già thật đó.”

Boh nhún vui. “Tuổi tác không là gì với linh hồn cả.”

Nổi trí tò mò, Chihiro hỏi, “Ba em bao nhiêu tuổi?”

Boh lại nhún vai. “Không biết. Em chưa từng gặp ông ấy. Em nghe mẹ nói về ông ấy chỉ có một lần về cái gì mà tình một đêm. Đó là cái gì vậy?”

Chihiro lại đỏ mặt. “Ờ, có vài chuyện chị sẽ nói với em khi… ờ…” Cô muốn nói là khi nó lớn hơn, nhưng lí do đó không thể sử dụng với nó. “Thực sự, ờ… em không biết sao?”

Boh lắc đầu. “Em chỉ biết đó là cách làm người ta ó em bé, nhưng em không biết cụ thể. Em bé ở đâu ra vậy Sen?”

Chihiro rên rỉ. Cô chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui xuống. “Thực ra thì Boh, chỉ có mẹ em mới có thể trả lời câu đó, chị không được phép. Nó đòi hỏi chỉ có ba mẹ mới kể cho con cái nghe được. Em phải hỏi mẹ em.”

Boh gật đầu. “Được rồi. Ngủ ngon nhé, Sen.”

“Ngủ ngon, Boh.”

Cô đóng cửa và quay lại văn phòng Yubaba. Mụ phù thủy đang ngồi ở bàn viết cái gì đó. Mụ nhìn lên khi Chihiro bước vào.

“Cả hai chơi xong rồi?” mụ hỏi.

Chihiro gật đầu. “Vâng, cháu tính đi ngủ.”

Yubaba gật đầu trả lại. “Rất tốt, ngủ ngon.”

Tính bước ra khỏi cửa, Chihiro quay sang nói với Yubaba, “À, và Boh có chuyện muốn hỏi bà.”

Nói xong cô chạy mất. Yubaba đầu đầy thắc mắc trước khi bước vào phòng con trai.

“Con yêu, con muốn hỏi mẹ cái gì?” mụ hỏi.

Boh gật đầu. “Phải, Sen nói mẹ sẽ trả lời con em bé từ đâu ra và tình một đêm là cái gì.”

Yubaba đứng chết lặng ở cửa trong khi Boh từ từ chìm vào giấc ngủ. Tiếng hét của mụ ở ngoài nhà tắm cũng có thể nghe được.

“SEN!!!”


End Chap 4. 
 


Xem tiếp chap 5