Chapter 5: The Enraged Customer
Disclaimer: "Return to the Spirit World & to
movie-fan92. No copyright without permission. Please respect the author
by reviewing the following story."
Stranlator: KazeHaku
Status: Chưa hoàn thành
“Sen, ý chị là Chihiro, dậy đi!”
“Hôm nay không lên lớp mà.” Chihiro lẩm bẩm, vẫn còn mơ màng.
Lin thở dài. Đây là ngày đầu tiên cô trở lại, không tính hôm qua, và cô gái vẫn còn mệt mỏi từ tối hôm trước. Chị rất muốn để cô ngủ nhưng Yubaba, mặc dù đã dễ tính hơn nhưng vẫn còn rất nghiêm khắc.
Chị bỗng nảy ra một ý. “Nghe kĩ nè Chihiro, Haku đang ở đây đó.” Chị thì thầm.
Chihiro ngồi bật dậy, hoàn toàn tỉnh táo. “Huh! Cái gì? Ở đâu? Anh ta về hồi nào? Anh ấy đâu?” Cô hỏi dồn.
Lin cười khúc khích. “Bình tĩnh nào, cô gái. Chị chỉ nói vậy để em dậy thôi.”
Mất một lúc để ngẫm nghĩ, gương mặt Chihiro hiện lên nỗi thất vọng xen lẫn mệt mỏi và bị quấy rầy. “Đừng làm vậy.” Cô lẩm bẩm rồi lại muốn ngủ tiếp.
Cô nằm xuống rồi trùm chăn kín đầu. Lin lại thở dài và quyết định trực tiếp rat ay. Chị nắm lấy cái chăn rồi giựt nó ra khỏi giường.
“Này!” Chihiro la lên khi hơi ấm mất đi.
Lin chỉ mỉm cười. “Thôi nào, chúng ta có khách.”
Chihiro bĩu môi. “Nhưng mà Boh làm em thức khuya tối qua.” Cô cằn nhằn.
Lin nhún vai. “Đi mà nói với Yubaba.”
Chihiro rên rỉ. “Rồi rồi, em dậy đây.”
Vừa bước ra, nhà tắm đang đông nghẹt khách. Cô đã ngủ bao lâu trong khi mọi người bận rộn đến thế này? Cô phải lưu ý hỏi Lin giờ nhà tắm mở cửa sau mới được.
Yubaba đang nói chuyện với viên quản lí, đang vừa chào khách vừa nghe mụ phù thủy nói, mụ phát hiện Chihiro đã đến.
“Sen, thật tốt khi thấy mi đến làm.” Mụ nói có vẻ cáu kỉnh.
Chihiro nhìn chằm chằm mụ. “Vậy lần sau bà đừng để Boh làm cháu thức trễ như vậy.” Cô nổi giận.
Yubaba khịt mũi. “Chà, mi có cần phải hướng dẫn lại cách làm việc, hay vẫn còn nhớ sau 12 năm?”
Chihiro vẫn tiếp tục nhìn. Cô vẫn nhớ làm việc như thế nào, ngay cả công việc khó khăn nhất, nhưng thậm chí nếu cô không làm được, cô cũng không cho mụ phù thủy già thỏa mãn bằng việc xin giúp đỡ.
“Cháu sẽ làm tốt.” Cô khẳng định. “Cháu sẽ hỏi Lin nếu cần giúp đỡ.”
Yubaba đáp lại ánh nhìn. “Phải làm tốt thôi. Ồ, và dù sao đi nữa thì cám ơn mi đêm qua đã gia tăng trí tò mò của Boh. Nó đã có rất nhiều câu hỏi với ta.”
Chihiro không nhịn được, cô phá lên cười. Viên quản lí, hoàn toàn không biết hai người phụ nữ đang nói cái gì, chỉ nhìn họ đầy bối rối.
“Cháu xin lỗi.” Cô nói. “Em ấy hỏi và cháu nghĩ tốt nhất nên để bà trả lời.”
“Ta không có ý định nói với nó!” Yubaba gầm lên. “Một số người muốn giữ cho một đứa bé mãi mãi không cần biết những thứ như thế!”
Chihiro nhún vai. “Em ấy có thể quyết định thay đổi độ tuổi thành thiếu niên trong một thời gian. Nó cần được biết.”
“Không, nó sẽ không, bởi nó đã cố gắng thử những thứ của thiếu niên và quyết định ở lại độ tuổi đứa trẻ!”
“Bình tĩnh nào.” Chihiro nói. Cả hai đều không nhận thấy mọi người đang nhìn chằm chằm vào họ. “Mọi người cần nói chuyện sớm hay muộn.”
Miệng viên quản lí muốn rớt ra. “Ờ, thưa bà, bà có muốn tôi rời đi?” ông ta hỏi, hay đúng hơn là cầu xin.
Cà Yubaba và Chihiro đều đột nhiên nhận ra họ đang nói chuyện này giữa một căn phòng đặc nghẹt người và bắt đầu đỏ mặt bối rối.
“Không, chúng ta xong rồi.” Mụ phù thủy nói. “Sen, mi đi cọ rửa bồn tắm lớn.”
“Bồn lớn!” Chihiro như hét lên. Lần cuối cô rửa nó là 12 năm trước, và nó lại bẩn sau khi mới rửa có vài phút. Cọ rửa bồn lớn chả vui tí nào. “Bà cho cháu rừa bồn lớn chỉ vì cuộc nói chuyện với Boh!”
Yubaba cười. “Sao ta phải làm những chuyện như vậy?” mụ cười khúc khích. “Mi mới là người làm mọi việc tệ hơn.”
Chihiro rên rỉ trong thất vọng khi Yubaba rời đi. “Cháu sẽ nói với Boh là bà làm khó cháu!” cô nói lớn trong khi mụ phù thủy khuất dần.
Yubaba vẫn cười. “Cứ làm đi. Nhưng cho đến lúc đó, cứ tiếp tục cọ rửa đi. Và Lin là người cùng phòng với mi sẽ giúp mi.”
Khi đi ra, Lin hoàn toàn không vui về việc đó.
“Em đang làm mọi thứ rắc rối hơn đó.” Chị cằn nhằn.
Chihiro nhe răng bối rối. “Bà ta chỉ là trả thù cho việc nói chuyện với Boh.” Cô nói.
Lin vẫn khó chịu. “Lần sau hãy suy nghĩ trước khi gây chuyện với mụ già đó.”
Chihiro tiếp tục cười. “Em xin lỗi, nhưng cũng không phải quá xấu. Nó giống như lần đầu em làm việc.”
Lin đảo mắt. “Ngày hôm nay chắc là không thể tệ hơn được nữa.”
Chị nhầm to.
---oOo---
Có hai linh hồn bước vào tắm. Họ trông như ngọn núi. Người thứ nhất rất cao và thân thể làm bằng đá. Ngực và bàn tay được bao phủ bởi lông màu xanh lá, mà nhìn kĩ thì có vẻ nó là cỏ. Hắn có bộ râu dài màu xanh lá và tuyết phủ trên đỉnh đầu.
Linh hồn này đang hộ tống linh hồn thứ hai, hắn trông cũng khá giống linh hồn thứ nhất nhưng thấp và tròn hơn. Linh hồn này trông như đang đau đớn và tức giận về cái gì đó. Nó thở hổn hển và có lẽ đang kiệt sức.
“Chúng ta gần đến rồi.” Linh hồn cao hơn nói với linh hồn thấp hơn. “Anh sẽ cảm thấy khỏe hơn nhanh thôi.”
Linh hồn thấp hơn trừng mắt nhìn. “Tôi không thể tin là anh làm mọi cách để kéo tôi đến cái đống rác này.” Nó quát.
“’Đống rác’ này là nhà tắm tốt nhất quanh đây đó.” Linh hồn cao hơn đảm bảo.
Linh hồn thấp hơn thở hổn hển và ôm bụng. “Anh không biết tôi đau đến thế nào đâu.” Nó rên rỉ.
“Cố lên. Nơi này sẽ làm những điều tuyệt vời cho anh.”
“Tốt nhất là vậy!”
Cả hai đi vào nhà tắm. Viên quản lí vui vẻ chào mừng như ông đã làm với bao khách hàng khác. “Ngày tốt lành.”
Linh hồn cao hơn gật đầu đáp lại nhưng linh hồn thấp hơn không mấy thân thiện. “Vậy nó có gì tốt?”
“Hôm nay không lên lớp mà.” Chihiro lẩm bẩm, vẫn còn mơ màng.
Lin thở dài. Đây là ngày đầu tiên cô trở lại, không tính hôm qua, và cô gái vẫn còn mệt mỏi từ tối hôm trước. Chị rất muốn để cô ngủ nhưng Yubaba, mặc dù đã dễ tính hơn nhưng vẫn còn rất nghiêm khắc.
Chị bỗng nảy ra một ý. “Nghe kĩ nè Chihiro, Haku đang ở đây đó.” Chị thì thầm.
Chihiro ngồi bật dậy, hoàn toàn tỉnh táo. “Huh! Cái gì? Ở đâu? Anh ta về hồi nào? Anh ấy đâu?” Cô hỏi dồn.
Lin cười khúc khích. “Bình tĩnh nào, cô gái. Chị chỉ nói vậy để em dậy thôi.”
Mất một lúc để ngẫm nghĩ, gương mặt Chihiro hiện lên nỗi thất vọng xen lẫn mệt mỏi và bị quấy rầy. “Đừng làm vậy.” Cô lẩm bẩm rồi lại muốn ngủ tiếp.
Cô nằm xuống rồi trùm chăn kín đầu. Lin lại thở dài và quyết định trực tiếp rat ay. Chị nắm lấy cái chăn rồi giựt nó ra khỏi giường.
“Này!” Chihiro la lên khi hơi ấm mất đi.
Lin chỉ mỉm cười. “Thôi nào, chúng ta có khách.”
Chihiro bĩu môi. “Nhưng mà Boh làm em thức khuya tối qua.” Cô cằn nhằn.
Lin nhún vai. “Đi mà nói với Yubaba.”
Chihiro rên rỉ. “Rồi rồi, em dậy đây.”
Vừa bước ra, nhà tắm đang đông nghẹt khách. Cô đã ngủ bao lâu trong khi mọi người bận rộn đến thế này? Cô phải lưu ý hỏi Lin giờ nhà tắm mở cửa sau mới được.
Yubaba đang nói chuyện với viên quản lí, đang vừa chào khách vừa nghe mụ phù thủy nói, mụ phát hiện Chihiro đã đến.
“Sen, thật tốt khi thấy mi đến làm.” Mụ nói có vẻ cáu kỉnh.
Chihiro nhìn chằm chằm mụ. “Vậy lần sau bà đừng để Boh làm cháu thức trễ như vậy.” Cô nổi giận.
Yubaba khịt mũi. “Chà, mi có cần phải hướng dẫn lại cách làm việc, hay vẫn còn nhớ sau 12 năm?”
Chihiro vẫn tiếp tục nhìn. Cô vẫn nhớ làm việc như thế nào, ngay cả công việc khó khăn nhất, nhưng thậm chí nếu cô không làm được, cô cũng không cho mụ phù thủy già thỏa mãn bằng việc xin giúp đỡ.
“Cháu sẽ làm tốt.” Cô khẳng định. “Cháu sẽ hỏi Lin nếu cần giúp đỡ.”
Yubaba đáp lại ánh nhìn. “Phải làm tốt thôi. Ồ, và dù sao đi nữa thì cám ơn mi đêm qua đã gia tăng trí tò mò của Boh. Nó đã có rất nhiều câu hỏi với ta.”
Chihiro không nhịn được, cô phá lên cười. Viên quản lí, hoàn toàn không biết hai người phụ nữ đang nói cái gì, chỉ nhìn họ đầy bối rối.
“Cháu xin lỗi.” Cô nói. “Em ấy hỏi và cháu nghĩ tốt nhất nên để bà trả lời.”
“Ta không có ý định nói với nó!” Yubaba gầm lên. “Một số người muốn giữ cho một đứa bé mãi mãi không cần biết những thứ như thế!”
Chihiro nhún vai. “Em ấy có thể quyết định thay đổi độ tuổi thành thiếu niên trong một thời gian. Nó cần được biết.”
“Không, nó sẽ không, bởi nó đã cố gắng thử những thứ của thiếu niên và quyết định ở lại độ tuổi đứa trẻ!”
“Bình tĩnh nào.” Chihiro nói. Cả hai đều không nhận thấy mọi người đang nhìn chằm chằm vào họ. “Mọi người cần nói chuyện sớm hay muộn.”
Miệng viên quản lí muốn rớt ra. “Ờ, thưa bà, bà có muốn tôi rời đi?” ông ta hỏi, hay đúng hơn là cầu xin.
Cà Yubaba và Chihiro đều đột nhiên nhận ra họ đang nói chuyện này giữa một căn phòng đặc nghẹt người và bắt đầu đỏ mặt bối rối.
“Không, chúng ta xong rồi.” Mụ phù thủy nói. “Sen, mi đi cọ rửa bồn tắm lớn.”
“Bồn lớn!” Chihiro như hét lên. Lần cuối cô rửa nó là 12 năm trước, và nó lại bẩn sau khi mới rửa có vài phút. Cọ rửa bồn lớn chả vui tí nào. “Bà cho cháu rừa bồn lớn chỉ vì cuộc nói chuyện với Boh!”
Yubaba cười. “Sao ta phải làm những chuyện như vậy?” mụ cười khúc khích. “Mi mới là người làm mọi việc tệ hơn.”
Chihiro rên rỉ trong thất vọng khi Yubaba rời đi. “Cháu sẽ nói với Boh là bà làm khó cháu!” cô nói lớn trong khi mụ phù thủy khuất dần.
Yubaba vẫn cười. “Cứ làm đi. Nhưng cho đến lúc đó, cứ tiếp tục cọ rửa đi. Và Lin là người cùng phòng với mi sẽ giúp mi.”
Khi đi ra, Lin hoàn toàn không vui về việc đó.
“Em đang làm mọi thứ rắc rối hơn đó.” Chị cằn nhằn.
Chihiro nhe răng bối rối. “Bà ta chỉ là trả thù cho việc nói chuyện với Boh.” Cô nói.
Lin vẫn khó chịu. “Lần sau hãy suy nghĩ trước khi gây chuyện với mụ già đó.”
Chihiro tiếp tục cười. “Em xin lỗi, nhưng cũng không phải quá xấu. Nó giống như lần đầu em làm việc.”
Lin đảo mắt. “Ngày hôm nay chắc là không thể tệ hơn được nữa.”
Chị nhầm to.
---oOo---
Có hai linh hồn bước vào tắm. Họ trông như ngọn núi. Người thứ nhất rất cao và thân thể làm bằng đá. Ngực và bàn tay được bao phủ bởi lông màu xanh lá, mà nhìn kĩ thì có vẻ nó là cỏ. Hắn có bộ râu dài màu xanh lá và tuyết phủ trên đỉnh đầu.
Linh hồn này đang hộ tống linh hồn thứ hai, hắn trông cũng khá giống linh hồn thứ nhất nhưng thấp và tròn hơn. Linh hồn này trông như đang đau đớn và tức giận về cái gì đó. Nó thở hổn hển và có lẽ đang kiệt sức.
“Chúng ta gần đến rồi.” Linh hồn cao hơn nói với linh hồn thấp hơn. “Anh sẽ cảm thấy khỏe hơn nhanh thôi.”
Linh hồn thấp hơn trừng mắt nhìn. “Tôi không thể tin là anh làm mọi cách để kéo tôi đến cái đống rác này.” Nó quát.
“’Đống rác’ này là nhà tắm tốt nhất quanh đây đó.” Linh hồn cao hơn đảm bảo.
Linh hồn thấp hơn thở hổn hển và ôm bụng. “Anh không biết tôi đau đến thế nào đâu.” Nó rên rỉ.
“Cố lên. Nơi này sẽ làm những điều tuyệt vời cho anh.”
“Tốt nhất là vậy!”
Cả hai đi vào nhà tắm. Viên quản lí vui vẻ chào mừng như ông đã làm với bao khách hàng khác. “Ngày tốt lành.”
Linh hồn cao hơn gật đầu đáp lại nhưng linh hồn thấp hơn không mấy thân thiện. “Vậy nó có gì tốt?”
Viên quản lí nao núng .”Um, xin lỗi ngài.”
Linh hồn cao hơn nhìn cảnh cáo bạn mình. “Ngài đừng để ý đến anh ta. Tâm trạng anh ta hiện không tốt.”
“Im đi!” Linh hồn thấp hét lên.
“Tiếng hét đó là sao?” Yubaba ra lệnh, bước vào phòng.
Linh hồn thấp hơn liếc nhìn mụ. “Chẳng có ai la hét hết, mụ già!”
Yubaba lùi lại một bước. Mụ biết không thể làm khó linh hồn này. ‘Là lỗi của tôi. Tôi sẽ chỉ định nhân viên tốt nhất chăm sóc ngài. Lin ! Sen !’
Hai người vội vã chạy ra, toàn thân ướt sũng và đầy bọt xà phòng.
‘Vâng, thưa bà ?’ Lin hỏi, cố gắng áp chế sự giận dữ trong giọng nói. ‘Chúng tôi đang dọn bồn tắm lớn như bà yêu cầu.’
Yubaba không quan tâm đến cái miệng nhanh nhảu của Lin. ‘Ta có hai vị thần núi cần được phục vụ. Sen, ngươi chăm sóc linh hồn thấp hơn. Và cẩn thận, ông ta đang có tâm trạng rất xấu.’
Chihiro rên rỉ. ‘Tại sao lại chọn cháu ? Vì bà đã có cuộc nói chuyện ngượng ngùng với con trai sao, rồi bà sẽ vượt qua thôi.’
‘Làm việc đi !’ Yubaba cắt ngang.
Chihiro và Lin đến gần hai linh hồn. Linh hồn thấp hơn liếc Chihiro. ‘Một con người ! Một con người thì làm gì ở đây ?’
Chihiro cười gượng. ‘Xin ngài theo tôi, bồn tắm của ngài đã sẵn sàng.’
‘Sao cũng được. Buông tôi ra !’ Nó vùng ra khỏi cái đỡ của bạn mình và đi theo Chihiro.
Suốt lúc đi đến bồn tắm, linh hồn liên tục càu nhàu, nghe có vẻ giận dữ và đau đớn. Chihiro tự hỏi không biết có chuyện gì.
‘Thưa ngài, mọi chuyện có ổn không ?’ cô hỏi.
‘Ta không sao !’ linh hồn cắt lời. ‘Ta chỉ cảm thấy không khỏe. Và ta không cần một con người bốc mùi lo lắng cho ta.’
‘Nếu ngài nói vậy.’
Chihiro thất vọng bởi thái độ của linh hồn. Tại sao ông ta lại cáu kỉnh như vậy ? Chắc ông ta bị bệnh ? Linh hồn cũng có thể bị bệnh sao ?
‘Bồn tắm của ngài đây, thưa ngài.’
‘Ta thấy rồi ! Tránh ra đi !’ Linh hồn đi ngang qua cô và bò vào bồn. ‘Ah, thật tuyệt.’
Chihiro cười gượng. ‘Ngài còn cần tôi giúp gì không ?’
Linh hồn khịt mũi. Chihiro một luồng hơi phả ra từ mũi ông ta. ‘Ta không cần bất cứ cái gì từ con người hết !’
Chihiro cúi đầu. ‘Rất tốt, thưa ngài. Nếu cần gì ngài cứ yêu cầu và tôi sẽ rất sẵn lòng phục vụ.’
Cô quay người đi, nhưng linh hồn cản lại. ‘Dù sao thì ngươi làm gì ở đây ? Tại sao không trở lại nơi thuộc về ngươi ?’
Chihiro mất kiên nhẫn. Cô quay lại linh hồn, cố giữ cho mặt mình nghiêm nghị. ‘Đây là nơi tôi thuộc về.’
Linh hồn bắt đầu cười nhạo. Tia lửa bay ra từ miệng khi nó làm vậy. ‘Con người không thuộc về nơi này. Sao ngươi không nhận thấy tại sao họ dần biến mất ? Loài người chẳng là gì ngoài rắc rối.’
‘Không đúng !’ Chihiro hét.
“Ồ không? Điều đó cho thấy ngươi chẳng khác gì so với những con người ta từng gặp. Hằng năm ta chứng kiến con người phá hủy vùng đất quanh ngọn núi của ta. Giờ thì ta cũng bị thương.’
Chihiro cảm thấy vơi bớt phần nào. ‘Vậy có gì không ổn không? Có thể tôi giúp được ngài.’
Linh hồn đáp trả. ‘Ngươi không thể. Không ai có thể.’
Không biết có phải do tưởng tượng hay là nơi này đang dần nóng lên? ‘Tại sao tôi không thể? Cứ nói cho tôi chuyện gì không ổn?’
Linh hồn nghi ngờ nhìn cô. Ánh nhìn dần chuyển sang tò mò. ‘Tại sao ngươi phải quan tâm?’
‘Không phải tất cả con người đều độc ác và phá hoại.’ Cô nói. ‘Tôi chỉ muốn giúp ngài. Tôi không muốn nhìn bất kì ai bị tổn thương như vậy. Hãy để tôi giúp ngài.’
Linh hồn dường như suy xét một lúc. ‘Được thôi. Dù ta không nghĩ nó sẽ có tác dụng.’ Ông ta lấy bàn tay to lớn chỉ vào đầu. ‘Ta đau đầu hơn bao giờ hết, toàn bộ thân thể đều đau, ta cảm thấy mình sẽ bệnh và bốc cháy.’ Ông ta bắt đầu ho và phả ra khói. ‘Và nó ngày một tệ hơn.’
Chihiro nuốt nước bọt. Cô không biết phải làm gì cho linh hồn đáng thương này. ‘Chờ một chút, tôi sẽ trở lại ngay.’ Cô nhanh chóng rời khỏi phòng và chạy quanh nhà tắm. ‘Yubaba! Yubaba! Yubaba!’
Phải mất vài phút cô mới tìm thấy mụ phù thủy đang rất không vui vì những ồn ào cô vừa làm. “Có chuyện gì?” mụ gắt gỏng. “Mi đang làm phiền khách hàng.”
Chihiro dừng lại để thở. “Yubaba, có cái gì rất tệ xảy ra với linh hồn núi. Cháu không biết đó là gì nhưng ông ta rất đau đớn.’
Yubaba nhìn có vẻ bối rối một lúc, nhưng mụ gạt đi rồi nói. ‘Được rồi, ông ta đâu?”
Chihiro dẫn mụ đến chỗ linh hồn. Ông ta trông còn tồi tệ hơn hai phút trước nữa. Cả người nó run rẩy và nước thì vẫn đang được đun.
“Ôi trời!” Yubaba hoảng hốt.
“Cháu đã nói mà.’ Chihiro nói lớn.
Linh hồn nhìn về nơi phát ra âm thanh. “Con người kia! Ngươi đã làm gì ta? Ta thấy còn tệ hơn lúc trước!”
Thân thể nó lại bắt đầu run lên. Chihiro chạy đến xem thử cô có thể làm gì. “Đừng lo, mọi thứ sẽ… ỐI!”
Ngay khi chạm vào da thịt bằng đá của linh hồn, tay cô liền bị phỏng. Cô mất thăng bằng và suýt ngã vào nước, mà điều đó thì thật sự rất tệ vì nước đã bắt đầu sôi.
“Đau quá!’ linh hồn khóc thét. “Ta đang cháy! Ta đang bị thiêu đốt! Dừng lại đi!”
Chihiro quay lại Yubaba để xin chỉ dẫn, nhưng ngay cả mụ phù thủy cũng không biết phải làm gì. Mụ lập tức quay lại rồi hét to hết mức. “Ai không phải khách hàng thì tới đây mau!” Mụ quay lại Chihiro và linh hồn rồi trấn an họ. “Thưa ông, nói cho tôi biết vấn đề. Có lẽ tôi có thể làm một bùa để…”
“ACHOO!”
Linh hồn hắt hơi vào gương mặt nhăn nheo của Yubaba. Mụ phù thủy bay ngược trở lại, bị phủ bởi những thứ trông như tuyết. Mụ lau mặt rồi nhìn linh hồn đó giận dữ. Nó thở nặng nề, và có lửa phun ra mỗi lần thở.
“Thưa bà, chúng tôi đây.” Một trong số nhân viên nói. “Chuyện gì vậy?”
Yubaba không trả lời. Mụ đưa tay lau đám ‘nước mũi’ ra khỏi mặt. “Ashes?” mụ thì thầm, nhìn chất màu trắng trên tay.
Linh hồn núi nhìn như sắp nôn. Toàn bộ cơ thể nó như muốn bùng cháy. ‘Nóng quá.” Ông ta lẩm bẩm, không còn sức để kêu la.
Yubaba tiếp tục nhìn qua nhìn lại linh hồn và đống tro tàn trong tay. “Ashes?” mụ lặp lại. “Có thể nào?”
Mụ nhìn lại linh hồn và Chihiro vẫn đang cố giúp nó. Linh hồn đột ngột nghiêng người về phía trước và nắm chặt thành bồn tắm. Vành bồn đen lại và bốc cháy khi bị nó chạm đến. Mắt Yubaba mở to.
“Sen! Tránh khỏi đó mau!” mụ hét trong hoảng sợ. “Đó không phải là linh hồn núi, nó là linh hồn núi lửa đang phun trào!”
Linh hồn đột nhiên nôn ra khắp sàn, có điều thứ được nôn không phải bình thường, đó là dung nham.
“Dừng nó lại đi!” ông ta van xin.
“Núi lửa của ông chắc hẳn là phun trào lần đầu.” Yubaba nói. “Đỉnh đầu sẽ nổ tung!”
“Đầu ta!” linh hồn khóc thét. “Dạ dày của ta !’
Cơ thể của linh hồn bắt đầu chuyển màu tối dần cứ như đang bị đốt, mà đó cũng là sự thật đang diễn ra. Những vết nứt màu cam xuất hiện trên lớp da bằng đá của nó, Nỗi đau đớn không thể tưởng tượng được. Nó đã chính thức trở thành linh hồn núi lửa.
còn tiếp...
Linh hồn cao hơn nhìn cảnh cáo bạn mình. “Ngài đừng để ý đến anh ta. Tâm trạng anh ta hiện không tốt.”
“Im đi!” Linh hồn thấp hét lên.
“Tiếng hét đó là sao?” Yubaba ra lệnh, bước vào phòng.
Linh hồn thấp hơn liếc nhìn mụ. “Chẳng có ai la hét hết, mụ già!”
Yubaba lùi lại một bước. Mụ biết không thể làm khó linh hồn này. ‘Là lỗi của tôi. Tôi sẽ chỉ định nhân viên tốt nhất chăm sóc ngài. Lin ! Sen !’
Hai người vội vã chạy ra, toàn thân ướt sũng và đầy bọt xà phòng.
‘Vâng, thưa bà ?’ Lin hỏi, cố gắng áp chế sự giận dữ trong giọng nói. ‘Chúng tôi đang dọn bồn tắm lớn như bà yêu cầu.’
Yubaba không quan tâm đến cái miệng nhanh nhảu của Lin. ‘Ta có hai vị thần núi cần được phục vụ. Sen, ngươi chăm sóc linh hồn thấp hơn. Và cẩn thận, ông ta đang có tâm trạng rất xấu.’
Chihiro rên rỉ. ‘Tại sao lại chọn cháu ? Vì bà đã có cuộc nói chuyện ngượng ngùng với con trai sao, rồi bà sẽ vượt qua thôi.’
‘Làm việc đi !’ Yubaba cắt ngang.
Chihiro và Lin đến gần hai linh hồn. Linh hồn thấp hơn liếc Chihiro. ‘Một con người ! Một con người thì làm gì ở đây ?’
Chihiro cười gượng. ‘Xin ngài theo tôi, bồn tắm của ngài đã sẵn sàng.’
‘Sao cũng được. Buông tôi ra !’ Nó vùng ra khỏi cái đỡ của bạn mình và đi theo Chihiro.
Suốt lúc đi đến bồn tắm, linh hồn liên tục càu nhàu, nghe có vẻ giận dữ và đau đớn. Chihiro tự hỏi không biết có chuyện gì.
‘Thưa ngài, mọi chuyện có ổn không ?’ cô hỏi.
‘Ta không sao !’ linh hồn cắt lời. ‘Ta chỉ cảm thấy không khỏe. Và ta không cần một con người bốc mùi lo lắng cho ta.’
‘Nếu ngài nói vậy.’
Chihiro thất vọng bởi thái độ của linh hồn. Tại sao ông ta lại cáu kỉnh như vậy ? Chắc ông ta bị bệnh ? Linh hồn cũng có thể bị bệnh sao ?
‘Bồn tắm của ngài đây, thưa ngài.’
‘Ta thấy rồi ! Tránh ra đi !’ Linh hồn đi ngang qua cô và bò vào bồn. ‘Ah, thật tuyệt.’
Chihiro cười gượng. ‘Ngài còn cần tôi giúp gì không ?’
Linh hồn khịt mũi. Chihiro một luồng hơi phả ra từ mũi ông ta. ‘Ta không cần bất cứ cái gì từ con người hết !’
Chihiro cúi đầu. ‘Rất tốt, thưa ngài. Nếu cần gì ngài cứ yêu cầu và tôi sẽ rất sẵn lòng phục vụ.’
Cô quay người đi, nhưng linh hồn cản lại. ‘Dù sao thì ngươi làm gì ở đây ? Tại sao không trở lại nơi thuộc về ngươi ?’
Chihiro mất kiên nhẫn. Cô quay lại linh hồn, cố giữ cho mặt mình nghiêm nghị. ‘Đây là nơi tôi thuộc về.’
Linh hồn bắt đầu cười nhạo. Tia lửa bay ra từ miệng khi nó làm vậy. ‘Con người không thuộc về nơi này. Sao ngươi không nhận thấy tại sao họ dần biến mất ? Loài người chẳng là gì ngoài rắc rối.’
‘Không đúng !’ Chihiro hét.
“Ồ không? Điều đó cho thấy ngươi chẳng khác gì so với những con người ta từng gặp. Hằng năm ta chứng kiến con người phá hủy vùng đất quanh ngọn núi của ta. Giờ thì ta cũng bị thương.’
Chihiro cảm thấy vơi bớt phần nào. ‘Vậy có gì không ổn không? Có thể tôi giúp được ngài.’
Linh hồn đáp trả. ‘Ngươi không thể. Không ai có thể.’
Không biết có phải do tưởng tượng hay là nơi này đang dần nóng lên? ‘Tại sao tôi không thể? Cứ nói cho tôi chuyện gì không ổn?’
Linh hồn nghi ngờ nhìn cô. Ánh nhìn dần chuyển sang tò mò. ‘Tại sao ngươi phải quan tâm?’
‘Không phải tất cả con người đều độc ác và phá hoại.’ Cô nói. ‘Tôi chỉ muốn giúp ngài. Tôi không muốn nhìn bất kì ai bị tổn thương như vậy. Hãy để tôi giúp ngài.’
Linh hồn dường như suy xét một lúc. ‘Được thôi. Dù ta không nghĩ nó sẽ có tác dụng.’ Ông ta lấy bàn tay to lớn chỉ vào đầu. ‘Ta đau đầu hơn bao giờ hết, toàn bộ thân thể đều đau, ta cảm thấy mình sẽ bệnh và bốc cháy.’ Ông ta bắt đầu ho và phả ra khói. ‘Và nó ngày một tệ hơn.’
Chihiro nuốt nước bọt. Cô không biết phải làm gì cho linh hồn đáng thương này. ‘Chờ một chút, tôi sẽ trở lại ngay.’ Cô nhanh chóng rời khỏi phòng và chạy quanh nhà tắm. ‘Yubaba! Yubaba! Yubaba!’
Phải mất vài phút cô mới tìm thấy mụ phù thủy đang rất không vui vì những ồn ào cô vừa làm. “Có chuyện gì?” mụ gắt gỏng. “Mi đang làm phiền khách hàng.”
Chihiro dừng lại để thở. “Yubaba, có cái gì rất tệ xảy ra với linh hồn núi. Cháu không biết đó là gì nhưng ông ta rất đau đớn.’
Yubaba nhìn có vẻ bối rối một lúc, nhưng mụ gạt đi rồi nói. ‘Được rồi, ông ta đâu?”
Chihiro dẫn mụ đến chỗ linh hồn. Ông ta trông còn tồi tệ hơn hai phút trước nữa. Cả người nó run rẩy và nước thì vẫn đang được đun.
“Ôi trời!” Yubaba hoảng hốt.
“Cháu đã nói mà.’ Chihiro nói lớn.
Linh hồn nhìn về nơi phát ra âm thanh. “Con người kia! Ngươi đã làm gì ta? Ta thấy còn tệ hơn lúc trước!”
Thân thể nó lại bắt đầu run lên. Chihiro chạy đến xem thử cô có thể làm gì. “Đừng lo, mọi thứ sẽ… ỐI!”
Ngay khi chạm vào da thịt bằng đá của linh hồn, tay cô liền bị phỏng. Cô mất thăng bằng và suýt ngã vào nước, mà điều đó thì thật sự rất tệ vì nước đã bắt đầu sôi.
“Đau quá!’ linh hồn khóc thét. “Ta đang cháy! Ta đang bị thiêu đốt! Dừng lại đi!”
Chihiro quay lại Yubaba để xin chỉ dẫn, nhưng ngay cả mụ phù thủy cũng không biết phải làm gì. Mụ lập tức quay lại rồi hét to hết mức. “Ai không phải khách hàng thì tới đây mau!” Mụ quay lại Chihiro và linh hồn rồi trấn an họ. “Thưa ông, nói cho tôi biết vấn đề. Có lẽ tôi có thể làm một bùa để…”
“ACHOO!”
Linh hồn hắt hơi vào gương mặt nhăn nheo của Yubaba. Mụ phù thủy bay ngược trở lại, bị phủ bởi những thứ trông như tuyết. Mụ lau mặt rồi nhìn linh hồn đó giận dữ. Nó thở nặng nề, và có lửa phun ra mỗi lần thở.
“Thưa bà, chúng tôi đây.” Một trong số nhân viên nói. “Chuyện gì vậy?”
Yubaba không trả lời. Mụ đưa tay lau đám ‘nước mũi’ ra khỏi mặt. “Ashes?” mụ thì thầm, nhìn chất màu trắng trên tay.
Linh hồn núi nhìn như sắp nôn. Toàn bộ cơ thể nó như muốn bùng cháy. ‘Nóng quá.” Ông ta lẩm bẩm, không còn sức để kêu la.
Yubaba tiếp tục nhìn qua nhìn lại linh hồn và đống tro tàn trong tay. “Ashes?” mụ lặp lại. “Có thể nào?”
Mụ nhìn lại linh hồn và Chihiro vẫn đang cố giúp nó. Linh hồn đột ngột nghiêng người về phía trước và nắm chặt thành bồn tắm. Vành bồn đen lại và bốc cháy khi bị nó chạm đến. Mắt Yubaba mở to.
“Sen! Tránh khỏi đó mau!” mụ hét trong hoảng sợ. “Đó không phải là linh hồn núi, nó là linh hồn núi lửa đang phun trào!”
Linh hồn đột nhiên nôn ra khắp sàn, có điều thứ được nôn không phải bình thường, đó là dung nham.
“Dừng nó lại đi!” ông ta van xin.
“Núi lửa của ông chắc hẳn là phun trào lần đầu.” Yubaba nói. “Đỉnh đầu sẽ nổ tung!”
“Đầu ta!” linh hồn khóc thét. “Dạ dày của ta !’
Cơ thể của linh hồn bắt đầu chuyển màu tối dần cứ như đang bị đốt, mà đó cũng là sự thật đang diễn ra. Những vết nứt màu cam xuất hiện trên lớp da bằng đá của nó, Nỗi đau đớn không thể tưởng tượng được. Nó đã chính thức trở thành linh hồn núi lửa.
còn tiếp...