Home » » Spirited Away Fanfic Chap 3

Spirited Away Fanfic Chap 3

Written By Unknown on Thứ Năm, 12 tháng 9, 2013 | 20:15

Chapter 3: Trở lại nhà tắm



Người dịch: Katanagi_Azusa
Disclaimer: "Return to the Spirit World & to movie-fan92. No copyright without permission. Please respect the author by reviewing the following story."
Status: Chưa hoàn thành







Mười hai năm cố gắng. Mười hai năm bị bỏ rơi. Mười hai năm thất vọng. Chihiro đã quá quen với cảnh này đến mức cô không mong đợi rằng mình sẽ tìm được điều mình muốn thấy nơi cuối đường hầm này. Nên cô thật sự rất ngạc nhiên khi thấy một thứ khác hơn là cánh đồng trống không như thường lệ. Nó không bị bao bọc bởi rừng cây, ở nơi đó là khung cảnh của một nơi rất giống một công viên giải trí bị bỏ hoang, hay đó là những gì cha cô đã nghĩ.

Chihiro không thể tin vào mắt mình. Bao năm qua, cô chỉ trông đợi khoảnh khắc này. Bao năm qua, cô đã bị bỏ rơi. Lẽ nào lần này, cô thật sự trở về được sao?

“Mình...” cô lẩm bẩm. “Có phải... Lẽ nào mình...”

Vì một vài lí do, cô không ý thức được sự thật. Cô đã muốn điều này quá lâu. Giờ khi nó xảy ra, cô không thể tin được.

Nhưng cuối cùng, mọi thứ dần trở nên sáng tỏ. “Mình... Mình... đã trở về rồi...” Cô thì thầm. Một cảm giác vui sướng tột độ bao trum lấy cô khi những giọt nước mắt vì niềm vui rơi trên gò má. “TÔI ĐÃ VỀ RỒI!!!”

Cô không thể tin nổi, rằng mình đã thực sự làm được rồi. Cô đã trở về, trở về ngôi nhà của mình. Thật quá tuyệt vời. Tất cả mọi thứ đều đúng như trong trí nhớ, ít nhất là từ vị trí này trở đi. Cô cần phải đến gần hơn.

Cô bắt đầu bước đi theo hướng mà trong trí nhớ của cô, sẽ đưa cô về nhà tắm. Sau khi đi được vài bước, một cảm giác kỳ lạ choán lấy tâm trí cô; cô bị ngập sâu quá mắt cá chân trong vũng bùn. Chihiro nhìn ra phía sau. Mặt đất thật ẩm ướt và đầy bùn, mặc dù một phút trước nó còn khô ráo.

Chân của Chihiro ngập sâu hơn vũng bùn. Không, nó không còn là bùn nữa, mà là một hỗn hợp của bùn và nước, và nó ngày một dâng cao.

“Nước!” Cô kêu lên.

Những ký ức về cuộc phiêu lưu 12 năm trước ùa lại trong tâm trí cô. Khi cô đang cố chạy đi, cả cánh đồng này đã bị ngập nước, lấp đi lối đi duy nhất tới Cánh cổng Linh hồn. Và có vẻ như nó đang tái diễn.

“Ôi KHÔNG!!!” cô hét lên khi nước dâng ngày một cao từ miệng của con ếch đá ở bờ bên kia của thứ sẽ sắp trở thành một con sông.

Cô nhanh chóng chạy đi trong lúc nước đang dâng ngày một đầy hơn mỗi giây. Nó dâng đến ngang bụng, rồi đến ngực và đến cổ.

“Gần tới rồi! Gần tới rồi!” cô thở hồng hộc.

Nhưng chạy trong nước không dễ chút nào, và rồi cô nhận ra mình không còn chạy nữa. Mặt đất đã biến mất hoàn toàn dưới chân cô.

“Tuyệt thật.” Cô lẩm bẩm và bắt đầu bơi.

Nước dâng ngày một cao và may thay, cô đã sắp tới được bờ bên kia. Chì còn vài mét nữa và cô sẽ an toàn trên đất liền.

Đột nhiên cô cảm thấy có cái gì đó vừa bơi qua chân mình. Một con gì đó với lớp da thô ráp và đầy vẩy. Chihiro nuốt nước miếng. Sâu dưới dòng nước này, còn có cái gì khác đang bơi cùng cô nữa?

Đó, cô lại cảm nhận được nó rồi. Và lần này cô thậm chí còn nhìn thấy gì đó. Trời quá tối để nhìn rõ nó là cái gì trong làn nước nhưng nó có kích thước rất lớn, và gì thì gì, nó đang bơi vòng quanh cô như cá mập săn mồi.

“Làm ơn đừng ăn tôi. Làm ơn đừng ăn tôi. Làm ơn đừng ăn tôi.”

Cô cứ vừa lặp lại câu nói đó vừa cố bơi nhanh hơn, cẩn thận hơn. Dòng nước bỗng nhiên trào dậy khi sinh vật đó đột nhiên nhảy lên từ mặt nước. Chihiro đã có thể nhìn nó rất rõ, nhưng cô lại ước mình chưa từng nhìn nó. Sinh vật nhìn như một con quái vật lươn khổng lồ. Và dĩ nhiên nó có một cái mồm rộng với hai hàm răng sắc như dao cạo.

Chihiro hét lên và cố bơi nhanh nhất có thể. Con ‘lươn’ lao mình về phía trước, không còn bơi vòng quanh như cá mập nữa.

“Làm ơn đừng ăn tôi! Làm ơn đừng ăn tôi! Làm ơn đừng ăn tôi!”

Chân cô chạm được vào phần đất dưới nước. Cô bắt đầu lội nhanh nhất có thể. Con ‘lươn’ nhào tới với cái hàm rộng mở kẹp chặt lại cái áo khoác của cô. Không để lỡ giây nào, Chihiro bỏ lại cái áo và bò lên bờ.

“Ôi cảm ơn nhé, cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn cảm ơn!” cô thở gấp, chống tay lên mặt đất. Cô quay lại nhìn con vật, ném cho nó một cái nhìn khinh bỉ. “ĐỒ CON LƯƠN NGU NGỐC!!!”

Mặt nước lại xao động như có một vụ nổ ở dưới khi con ‘lươn’ lại phóng mình ra khỏi mặt nước. Chihiro hét lên và bò ra khỏi phạm vi tấn công của nó. Con ‘lươn’ chỉ một chút nữa là kẹp được cô trong miệng mình.

Khi đã chắc chắn mình ở một khoảng cách an toàn để con ‘lươn’ không thể đớp mình, Chihiro nằm gục xuống để thở.

“Hú hồn.” Cô lẩm bẩm. “Mới năm phút được về Vùng đất Linh hồn và mình đã suýt chết đuối và bị ăn sống.”

Mất vài phút sau để cô đứng lên khi một ánh đèn màu đỏ chiếu vào mặt cô. Đưa tay che mặt mình khỏi bị chói mắt, cô nhận ra ánh sáng đến từ những con thuyền chở Linh hồn.

Rồi cô sực nhận ra mình đang nhìn thấy cái gì. Đó là những con thuyền, nhưng cô đã thấy nó qua tay của mình.

“Ôi không, mình lại sắp sửa biến mất!” cô kêu lên.

Việc này đã từng xảy ra trong lần đầu tiên cô đến đây. Haku đã đưa cho cô một trái mọng, nói rằng nếu cô không ăn thức ăn từ thế giới này thì cơ thể sẽ dần tan biến. Cũng không quá khó để dừng việc đó lại. Chỉ là cô chẳng có tí đồ ăn nào hết.

Chihiro bật dậy và bắt đầu tìm kiếm xung quanh. “Mình cần đồ ăn! Cái gì đó ăn được!”

Suy nghĩ đầu tiên của cô là về những quán ăn ngay gần đó. Cô phải thử thôi, để chắc rằng mình sẽ không biến mất. Chợt cô phanh lại khi một ý nghĩ khác nổi lên. Biết rằng mình phải ăn đồ ăn từ thế giới này; vấn đề duy nhất là nếu cô có ăn, liệu Yubaba có biến cô thành một con lợn hay loài thú gì khác không.

“Mụ dơi già.” Chihiro nghiến răng.

Cô đang trong một thế tiến thoái lưỡng nan. Hoặc ăn đồ ăn của linh hồn và lãnh án tới chuồng lợn hoặc tan biến mãi mãi. Không lựa chọn nào có vẻ thích hợp. Haku ở đâu khi cô cần anh chứ?

Đợi đã, Haku đã là người đưa cô trái mọng lần trước. Cô đã ăn đồ ăn của những linh hồn, và Yubaba không biến cô thành lợn, nhưng tại sao? Có phải vì cô đã không lấy nó mà nó đã được đưa cho cô? Cũng có lí. Cha mẹ cô đã cư xử như lũ lợn nên đó là hình phạt của họ. Có lẽ, nếu ai đó đưa cho cô đồ ăn thì nó sẽ không phải là tội lỗi.

Chihiro nhìn lại cơ thể mình, giờ nó khó có thể coi là hữu hình nữa. Vậy không có sự lựa chọn nào khác. Cô chạy tới quầy thức ăn trong lúc đôi chân đang mờ dần của cô còn có thể chạy. Các linh hồn đã chú ý đến sự hiện diện của cô. Hầu hết họ đều là những linh hồn bóng, cũng dễ hiểu bởi có rất nhiều cái bóng trong thế giới này. Hầu hết bọn họ đều ngạc nhiên khi thấy con người trong thế giới của họ, trong khi một số thì chỉ lờ cô đi. Cô có thể nghe tiếng họ rì rầm bàn tán về mình.

“Cô ta đang làm gì ở đây?”

“Đó là con người à?”

“Eo, cô ta bốc mùi quá.”

Ai đó đuổi cô ta đi trước khi tôi mất hết khẩu vị bây giờ.”

Nếu Chihiro không vội đến thế, hẳn cô đã dừng lại để xem tại sao con người lại bốc mùi tệ đến thế với mũi của linh hồn. Nhưng cô không có thời gian. Cơ thể cô đang tan biến một cách nhanh chóng.

Cô nhanh chóng chạy đến quầy thức ăn gần nhất. Linh hồn phụ trách cái quầy đó ném cho cô một cái nhìn đầy khinh bỉ.

“Biến đi, con người.” Nó nói. “Tiền của ngươi không có ích gì ở đây đâu.”

“Làm ơn!” Chihiro van lạy. “Tôi cần chút đồ ăn nếu không sẽ biến mất!”

Linh hồn nhìn cô với vẻ tò mò. “Ngươi có vàng không?”

“Vàng, ừm, không.”

“Thế thì không có thức ăn cho ngươi đâu.”

Chihiro quỳ xuống trước linh hồn. “Làm ơn, đừng để tôi biến mất.”

Linh hồn nhìn cô căm tức. “Biến đi kẻo ta cho ngươi thành con gián.”

Chihiro không đợi nữa. Cô hiểu linh hồn này sẽ không giúp gì cho cô. Cô nhanh chóng chạy tới quầy tiếp theo nhưng vẫn bị đuổi đi. Và cho dù cô có chạy tới đâu cũng vậy. Không ai chịu giúp cô.

“Biến đi.”

“Ta không phục vụ con người.”

“Ngươi đang làm quầy hàng của ta bốc mùi.”

“Ta còn việc khác để giải quyết.”

“Đây là thức ăn cho linh hồn, không phải cho lũ con người dơ dáy.”

Hết lần này đến lần khác cô liên tục bị từ chối. Những linh hồn có vẻ không quan tâm đến một con người nhỏ bé. Chihiro khuỵu xuống trước một quầy hàng và bắt đầu khóc. Tại sao không ai giúp cô? Chẳng lẽ cô đã đợi 12 năm chỉ để chết ngay khi vừa quay lại và không bao giờ được gặp Haku nữa sao?

“Xin lỗi, thưa ngài Linh Hồn Bóng nhưng tôi đang gặp rắc rối to.” Cô nói. Linh hồn chỉ hất đầu sang bên, như là đang yêu cầu cô nói tiếp. “Tôi là con người, và nếu không ăn thức ăn từ thế giới này tôi sẽ biến mất. Tôi không có vàng để mua bất cứ thứ gì từ quầy hàng và không ai chịu cho tôi bất cứ thứ gì. Vậy nên làm ơn, làm ơn, làm ơn cho tôi chỉ một miếng đồ ăn; dù chỉ là đồ thừa được không? Làm ơn đừng để tôi biến mất.”

Linh hồn bóng vẫn nhìn chằm chằm vào cô, như đang cân nhắc điều gì. Chihiro cảm thấy lòng mình tràn trề hi vọng, cho đến khi...

“Này, con người!” Một linh hồn với hình dáng như sự kết hợp của một người đàn ông và một con khủng long, bước ra từ sau quầy hàng. “Đừng có làm phiền khách hàng của ta! Biến đi trước khi ta...”

Linh hồn bóng giơ tay lên và khẽ lầm bầm. Linh hồn tiếp quản quầy hàng nhìn khách hàng của mình với ánh mắt ngạc nhiên, nhưng ông ta không nói gì thêm. Chihiro nhìn linh hồn bóng đầy hi vọng.

Linh hồn bóng cầm lấy một vật giống như một chiếc đùi gà rồi đưa cho Chihiro, cô nhận nó một cách đầy biết ơn.

“Cám ơn rất nhiều.” Cô vừa nói vừa cúi đầu cảm tạ nó.

Linh hồn bóng gật đầu lại đáp lễ và trở lại ăn tiếp. Chihiro nhìn thứ đồ ăn trong chốc lát, không chắc rằng giả thuyết của cô có đúng hay không. Liệu cô có dám ăn đồ ăn của linh hồn không? Nhưng câu hỏi đó đã được giải quyết nhanh chóng khi cô gần như không còn thấy tay của mình nữa.

“Làm ơn đừng biến tôi thành một con lợn.” Cô cầu nguyện và cho miếng đồ ăn đó vào mồm.

Quá ngon! Thảo nào cha mẹ cô cứ ăn hoài không nghỉ khi họ đến đây. Nhưng Chihiro chỉ quan tâm đến một điều, đó là giữ cho mình không biến mất. Cô nhai và nuốt nhanh nhất có thể, và từ từ mở mắt. Đôi bàn tay của cô dần hiện hình trở lại.

Chihiro thở dài và ngồi dựa lưng vào bức tường. May mắn làm sao nó đã hiệu nghiệm. Giờ câu hỏi là, liệu Yubaba có biến cô thành con lợn không, hay là sẽ tha bổng. Nhưng chỉ có thời gian mới trả lời được.

Cô không chắc mình đã ngồi chờ cạnh quầy hàng ăn bao lâu, nhưng linh hồn bóng đã ăn xong bữa và rời đi mà cô không để ý. Khi nó đã đi rồi, ông chủ quầy ăn nhanh chóng nhân cơ hội này để đuổi Chihiro đi.

“Ngươi vẫn còn ở đây à?” nó nói. “Cút đi! Mùi hôi hám của ngươi sẽ đuổi hết khách hàng của ta mất!”

Chihiro nhảy dựng lên. Cô đã quá mệt mỏi với việc bị chê bôi bởi mùi cơ thể rồi. “Tôi không hôi hám!” cô hét lên, to hơn là cô muốn.

Linh hồn tự gãi mũi mình. “Có đấy. Mùi của ngươi y hệt thế giới của ngươi; ô nhiễm và đầy rác rưởi. Sao ngươi không về nhà đi?”

Chihiro quay lại về phía nó và khoanh tay lại. “Tôi không thể. Nước đã lấp đường đi. Vả lại, tôi đã ở nhà rồi.”

Linh hồn rên rỉ. “Gì thì gì, tránh xa quầy của ta ra.”

“ĐƯỢC THÔI!!!” Chihiro hét lên giận dữ và bước đi trong cơn bực tức.

Khi cô tiếp tục đi cô nhận ra rằng mình vẫn chưa ra khỏi rừng. Cô phải kiếm việc làm nếu không Yubaba vẫn sẽ biến cô thành con vật nào đó, hoặc một cục bồ hóng, hoặc bất kì thứ gì đó mà cô không muốn bị biến thành.

Mình thậm chí còn không nghĩ về việc mình sẽ làm khi trở lại đây.” cô tự nhủ.

Cô bước đi theo con đường mà theo cô sẽ đưa mình về nhà tắm. Có lẽ Yubaba đã biết việc cô ở đây rồi. Và dù bà ta có nhận ra hay không cũng không quan trọng. Nếu bà ta không nhận ra Chihiro đã tới đây 12 năm trước, có lẽ bà ta sẽ lại đối xử với cô giống như lần đầu tiên cô tới đây. Nếu bà ta có nhận ra... thôi thì dù sao cả hai cũng đã chẳng có gì tốt đẹp với nhau trong lần cuối họ gặp nhau.

Không lâu sau, nhà tắm hiện lên trong tầm nhìn của cô. Chihiro đột nhiên có cảm giác được trở về nhà. Nhưng liệu cô có được chấp nhận không? Chỉ có một cách để tìm ra câu trả lời thôi.

Chihiro đi qua cầu, cố gắng hòa mình vào trong đám đông linh hồn. Lần trước khi đi qua cầu, Haku đã niệm chú để che giấu cô miễn là cô không thở. Cô tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu cô nín thở suốt chiều dài cây cầu. Tiếc thay một con ếch đã làm cô xao động và cô đã thở trước khi kịp đến nơi.

Chihiro cẩn thận bước vào trong nhà tắm. Thật tuyệt khi được trở lại, nhưng trong lòng cũng dâng lên một cảm xúc khó tả. Cô nhìn quanh tìm kiếm Haku, Lin hoặc một người quen nào đó. Rồi cuối cùng, sau những bước chân theo dòng linh hồn đi trên cầu, cô gặp được người quản lí.

“Xin chào, chào mừng, hãy cứ tự nhiên.” Người quản lí chào mừng tất cả khách hàng. “Xin chào, chúc một buổi tắm vui vẻ. Chào mừng, mời quý khách cứ tự nhiên tận hướng. Chào mừng, chúc quý khác một... Ê, ngươi là con người!”

Vậy cuối cùng cô cũng được chú ý tới, nhưng vì cô là gì, không phải vì cô là ai.

Chihiro cúi chào. “Xin chào ngài Quản lí.” Cô nói một cách lịch sự.

“Ngươi đang làm gì ở đây?” quản lí ra lệnh. “Ngươi không được phép ở đây. Hãy đi ngay.”

Chihiro khoanh tay. “Ngài không nhớ tôi sao?” cô hỏi.

Người quản lí ngạc nhiên bởi câu hỏi đó. “Nhớ ngươi à? Ngươi đang nói gì vậy? Nơi này đã không có con người trong nhiều năm rồi.”

Chihiro mỉm cười. Đến lúc tiết lộ sự thật rồi. “Để tôi đoán xem, trong 12 năm, đúng chứ?”

Người quản lí gật đầu. “Đúng, nhưng tại sao ngươi biết...” ông ta ngừng nói khi sự thật chợt giáng xuống đầu. “Đợi đã! Cô có phải? Lẽ nào?”

Chihiro gật đầu, vẫn giữ nụ cười trên môi. “Tôi biết nói thế sẽ làm ông nhớ ra mà.”

“SEN!!!” quản lí kêu lên, nhảy ra từ sau quầy và ôm chầm lấy cô. “Sen, gặp lại được cô thật tốt quá!” Ông ta thả cô ra chỉ để hét lên thật lực, “MỌI NGƯỜI ƠI, SEN TRỞ VỀ RỒI!!!”

Chihiro cảm thấy mặt mình đỏ bừng lên vì xấu hổ khi cô nghe thấy cái tên người làm của mình rì rào khắp chốn trong nhà tắm.

“Sen?”

“Sen đã trở về?”

“Cô ấy thực sự đã trở về à?”

“Nhìn kìa, cô ấy đó!”

“Cô ấy đã về!”

“Sen về rồi! Sen về rồi! Sen về rồi!”

Điều tiếp theo Chihiro ý thức được là cô bị bao vây bởi hàng đống nhân viên nhà tắm, ngập trong những lời chúc mừng và những câu hỏi.

“Mừng cô trở lại!”

“Có khỏe không?”

“Chà, cô lớn quá đi!”

“Người cô lại bốc mùi rồi, nhưng tốt quá cô đã trở lại!”

“Có nhớ tụi tôi không?”

“Sen về rồi! Sen về rồi! Sen về rồi!”

Chihiro bắt đầu cảm thấy ngượng ngịu trước tất cả các câu hỏi. Có vẻ như mọi người đều nhớ cô nhiều như cô nhớ họ. Cô ngó quanh tìm kiếm Haku và Lin, nhưng không thể thấy ai trong đám đông cả. Thứ mà cô có thấy là một vài khách hàng nhìn khá khó chịu vì bị ngó lơ.

“À, không phải tôi muốn tỏ ra thô lỗ,” cô nói, cố để không xúc phạm bất kỳ ai, “nhưng mặc dù rất tuyệt khi được gặp lại các bạn, tôi nghĩ khách hàng của chúng ta đang bực.”

Quản lí chợt để ý đến những người khách và nhận ra là cô đúng. “Được rồi mọi người, về làm việc thôi! Chúng ta có thể gặp lại cô ấy sau! Nhanh lên, khách hàng vẫn còn ở đây đấy!”

Những linh hồn trở lại công việc một cách miễn cưỡng, mặc dù một số ở lại lâu hơn, trong đó có cả người quản lí.

“Vậy Sen, dạo này cô thế nào?” ông ta hỏi. “Tất cả chúng tôi đều rất nhớ cô.”

Chihiro mỉm cười. “Tôi cũng nhớ tất cả mọi người. Có vẻ như nhà tắm vẫn hoạt động tốt.”

“Đúng, dạo này làm ăn thuận lợi lắm.” Người quản lí trả lời. “Cô biết không, sau khi cô đi, Yubaba đã luôn trong tâm trạng bực dọc khá là lâu đấy.”

Chihiro đanh mặt. “Không phải bà ta vẫn bực vì vụ của Vô Diện đấy chứ?” Nếu mụ phù thủy già đó vẫn giữ sự căm tức đó với cô, cuộc gặp mặt này sẽ không ổn lắm đâu.

Quản lí khịt mũi. “Bà ấy đã luôn bực tức vì mấy chuyện như thế rồi, nhưng rồi bà ấy bắt đầu mắng chúng tôi về việc đã không làm tốt hơn. Lúc nào cũng ‘sao các ngươi không thể làm việc tốt như Sen’, hay ‘có khi ta nên sa thải tất cả lũ chúng bay và thuê con người vào đây,’ hay ‘Sen là nhân viên tốt nhất ta từng có, thật không tin nổi là ta lại để nó đi’. Bà ấy cứ luôn mồm như vậy.”

Chihiro cảm thấy rất vui. “Bà ấy đã luôn so sánh tôi với tất cả à?”

“Giống phê bình hơn.” Quản lí trả lời. “Này, vì giờ cô đã trở lại, có khi bà ấy sẽ cho cô miễn việc đấy. Ừm, đó là nếu cô có trở lại làm việc. Có mà, đúng không.” Ông ta nói với giọng hi vọng.

Chihiro gật đầu. “Tôi mong là thế. Nếu Yubaba chấp nhận cho tôi một công việc. Tôi sắp sửa đi gặp bà ta đây.”

Quản lí nhìn ra phía đằng sau vai cô. “Có vẻ như nó cũng muốn gặp cô đấy.”

Chihiro quay lại nhìn phía sau và cô thấy thứ đang chao liệng trên đầu mình là một con vật nhìn như con quạ với cái đầu của một bà già.

“Yu!” Chihiro kêu lên trong niềm hạnh phúc được gặp lại bạn mình. Lần cuối cùng khi cô thấy người đưa tin của Yubaba là lúc Zeniba biến nó thành một con chim nhỏ.

Con chim Yu kêu lên rất to và hạ cánh trên vai của Chihiro. Chihiro vỗ vỗ cái đầu của người bạn cũ.

“Tao cũng rất vui khi gặp được mày.” cô nói. “Tao đoán là Yubaba đã gửi mày đến chỗ tao phải không?” Con chim gật đầu. “Vậy có lẽ tao không nên để bà ấy đợi nữa.” Cô quay lại người quản lí. “Thật tốt khi được gặp lại ông.”

“Giữ gìn nhé, đừng để mụ dơi già nắm thóp cô.”

Chihiro cười. “Không đâu.” Cô đã sắp sửa đi khi cô chợt nhớ ra một điều quan trọng. “À, ngài quản lí ơi, tôi có thể xin một tờ giấy và một mẩu bút chì được không?”

“Tờ giấy và mẩu bút chì?” ông ta lặp lại. “Ừm, dĩ nhiên. Lấy đi này.”

“Cảm ơn.”

Chihiro nhận lấy tờ giấy và viết lên đó bốn chữ đơn giản mà vô cùng quan trọng.

Tên tôi là Chihiro

Cô giấu tờ giấy trong túi áo mình và quay đầu lại nói với con chim Yu. “Được rồi, đi thôi.”

Con chim dẫn cô đi suốt quãng đường trong nhà tắm. Cũng chả cần thiết lắm vì cô vẫn còn nhớ đường, nhưng dành một chút thời gian với người bạn cũ thì cũng chẳng sao cả. Cũng thật kỳ lạ. Cô nhớ như in đường đi trong nhà tắm cứ như cô vừa mới đến nơi này hôm qua. Giờ thì cô đang ở trong cái thang máy nơi cô gặp Linh hồn Củ cải. Cô có nhớ Lin đã nói rằng chiếc thang máy này không thể đi lên cao được nữa. Cả Lin lẫn Linh hồn Củ cải đều đã rất tốt với cô trong việc tìm đường đến văn phòng của Yubaba. Giờ cô mới nghĩ lại, Linh hồn Củ cải đã đi đâu sau khi đưa cô tới nơi cô cần tới.

“Vậy, ngươi đã trở lại.”

Chihiro ngước nhìn lên, tìm kiếm chủ nhân của giọng nói đó. Vẫn là cái nắm cửa biết nói kỳ lạ đã chê cô là đồ thô lỗ vì đã không biết gõ cửa vào 12 năm trước.

“À, xin chào.” Cô nói. Nói chuyện với một cái nắm cửa thì thật là kỳ lạ.

Cái nắm cửa khịt mũi. “Lớn nhanh quá nhỉ. Ít nhất thì ngươi cũng không phải con nhãi ranh gầy nhẳng như 12 năm trước nữa.”

“Tôi đâu có gầy nhẳng!” Chihiro phản đối.

“Gì cũng được.” Nó trả lời, mở cửa phòng ra, để cô vào phòng. “Yubaba đang đợi ngươi. Ngươi có tự vào được không hay lại phải để bà ấy kéo ngươi vào?”

Chihiro chỉ cằn nhằn trong tức tối và bước qua cái nắm cửa. Cô có thể nghe thấy nó lầm bầm cái gì đó không nghe được trước khi đóng lại cửa. Con chim Yu ngừng bay và hạ cánh trên vai của Chihiro. Cô không phiền. Dù sao thì cô cũng đã biết đường tới văn phòng của Yubaba rồi, sau từng ấy năm.

Hóa ra là văn phòng của Yubaba chẳng thay đổi chút nào, và mụ phù thủy già ấy cũng vậty. Bà ta nhìn y hệt 12 năm trước. Vẫn là cái váy xanh lam, vẫn kiểu tóc đó, vẫn một mớ trang sức lòe loẹt. Bà ta ném cho Chihiro một cái nhìn đăm chiêu khi cô bước vào căn phòng.

“Chà chà,” bà ta nói, vẻ hứng thú, “thật là một sự ngạc nhiên. Ta phải thừa nhận là ta không hề mong ngươi trở lại.”

Chihiro nhìn mụ phù thủy. “Tôi cũng đã bắt đầu nghĩ rằng tôi sẽ không gặp bà ở đây.”

Yubaba cười khúc khích. “Thật ra, điều làm ta ngạc nhiên nhất là ngươi đã thực sự quay lại. Và sau cái vụ lùm xa lùm xùm ngươi làm chỉ để ra đi, ta tỏ mò muốn biết điều gì đã khiến ngươi quay lại.”

Chihiro cảm thấy khó chịu. Cô khá chắc rằng Yubaba đang muốn dồn cô vào thế bí, nhưng cô sẽ không lay động. Cô không còn là đứa bé nhát gan như ngày trước nữa. “Ít ra lần này thì tôi không phải lo ba mẹ tôi sẽ bị biến thành thịt ướp muối.”

Yubaba rướn mày. “Vậy ngươi đang nói rằng nếu ba mẹ ngươi không bị biến thành lợn, ngươi đã không bỏ đi?” mụ hỏi một cách tò mò.

Chihiro không sẵn sàng để trả lời. Hồi đó cô vẫn không chắc. Hồi đó cô mới chỉ là một đứa bé gái lo lắng cho ba mẹ mình. Nhưng giờ cô có thể trả lời rằng đúng, cô sẽ ở lại.

“Hồi đó, tôi không chắc chắn về việc mình làm.” Cô nói. “Nhưng giờ, tôi có thể nói một cách thành thật rằng mình đã ước mình chưa bao giờ rời đi.”

“Thật vậy sao?” Yubaba nói. “Ta có thể biết tại sao không?”

Chihiro thực sự không muốn giãi bày cuộc sống riêng tư của mình với mụ. Cô bèn nói ngắn gọn những gì cô đã trải qua suốt 12 năm đó.

“Vì nơi này là nhà của tôi.” Cô nói. “Tôi đã không nhận ra điều đó cho đến khi ra đi. Tôi chưa bao giờ cảm thấy mình thực sự thuộc về thế giới con người. Tôi chưa bao giờ cảm thấy được kết nối. Suốt 12 năm trời, tất cả những gì tôi muốn là được quay lại.”

Yubaba bắt đầu cười vào mặt Chihiro. “Ta hiểu rồi. Vậy ngươi quyết định quay lại vì ngươi nghĩ ngươi thuộc về nơi đây. Đáng buồn làm sao. Ngươi có chắc rằng việc này không liên quan đến một vị thần sông nào đấy chứ?”

Chihiro căng thẳng. Đó sẽ là một lời nói dối nếu cô không trả lời rằng một trong những lí do lớn nhất để cô trở lại là vì Haku. Đúng là cô chưa bao giờ có cảm giác mình thuộc về thế giới con người, nhưng vị thần sông Kohaku là lí do chính tại sao cô quay lại.

Yubaba có vẻ đã tìm được câu trả lời cho mình khi thấy nét mặt của Chihiro. “Ah, có vẻ nghi ngờ của ta là đúng.” Mụ cười khúc khích. “Ta đã luôn nghĩ ngươi và đệ tử của ta có cái gì đó.”

“Tôi tưởng cậu ấy đã không còn là đệ tử của bà nữa rồi.” Chihiro nói.

Yubaba đột nhiên giận dữ. “Phải đấy, nhờ có ngươi. Từ khi ngươi lấy lại tên thật cho hắn, giờ hắn muốn làm gì cũng được.”

“Cậu ấy vẫn làm việc cho bà sao?”

Yubaba khịt mũi. “Tất nhiên nó vẫn làm việc cho ta. Ta có thể không điều khiển nó được nữa nhưng nó vẫn là nhân viên của ta.” Mụ ngồi lại chiếc ghế của mình và nhìn Chihiro vẻ thấu hiểu. “Và ta đoán ngươi đến đây để xin lại công việc của mình chứ gì?”

Chihiro gật đầu. “Vâng thưa bà.”

Yubaba cười nhăn răng. Chà việc này sẽ thú vị lắm đây. “Và tại sao ta nên cho ngươi làm việc trở lại chứ?”

Chihiro khoanh tay. “Tôi vẫn còn nhớ rằng sau khách hàng đầu tiên của tôi, bà đã ôm tôi trước mặt tất cả mọi người, nói rằng tôi đã kiếm được nhiều tiền thế nào cho nhà tắm và bảo tất cả phải học theo tôi.” Cô nói một cách tự mãn.

Yubaba dường như khá sốc trước điều Chihiro vừa nói, và giọng của mụ ta cũng vậy. Nhưng mụ ngay lập tức lấy lại tinh thần của mình. “Sao ngươi dám nói với ta như thế! Thật tình, có ai nói như vậy khi đang phỏng vấn xin việc đâu hả?”

Chihiro nhún vai. “Bà hỏi tôi tại sao bà nên cho tôi làm việc trở lại mà.” Cô trả lời. “Và theo như những gì tôi nghe được trong nhà tắm thì bà đã luôn nói về việc tôi đã là một nhân viên tốt như thế nào.”

Yubaba gầm gừ trong tức giận. Mụ không định như thế này. “Đừng có bịa đặt!” mụ kêu lên, đập nắm đấm lên bàn. “Phải, ngươi đã làm khá tốt khi tắm cho gã thần sống đó, nhưng ta vẫn chưa quên sự cố với Vô Diện đâu.”

Một nụ cười mỉa hiện lên trên mặt Yubaba. Mụ tưởng đã bắt thóp được đứa con gái này. Nhưng mụ không biết Chihiro đã chuẩn bị sẵn cho việc này.

“Tôi thành thật xin lỗi về việc đó.” Cô nói. “Tôi tưởng Vô Diện cũng là một khách hàng và tôi chỉ biết nghĩ đến việc phục vụ cho nhà tắm. Tất cả đều tưởng anh ta là khách hàng mà. Và tôi cũng là người đã lùa Vô Diện ra khỏi nhà tắm.”

“Thì sao!” Yubaba đốp lại. Ngươi có biết con quái vật ngu độn đó đã phá hoại bao nhiêu không? Và cái thứ vàng của hắn cũng chả phải vàng thật, mà chỉ là đất cát! Hắn ăn sạch cả nhà bếp, được ở lại miễn phí, làm bẩn cà nhà tắm và nôn khắp chốn, nôn cả lên người ta!”

Chihiro không thể nhịn được. Cô bắt đầu cười. Thậm chí cả con chim Yu và ba cái đầu xanh lè cũng đang cười.

“Câm mồm!” Yubaba hét tưởng lên. Tất cả đều ngừng cười. “Và Vô Diện không phải vấn đề duy nhất. Ngươi có biết ta đã muốn ăn cắp con dấu vàng của Zeniba trong suốt bao nhiêu thế kỉ rồi không? Và ngay khi ta có nó thì ngươi lại trả lại cho mụ ta.”

Chihiro lườm mụ. “Trước tiên, con dấu không phải của bà, bà không được quyền sở hữu nó.” Cô nói một cách giận dữ. “Và tôi đã nghĩ rằng để giúp Haku, tôi cần phải trả lại con dấu. Chẳng lẽ bà cứ để cậu ấy chết sao?”

Yubaba nghiến răng. “Không phải ta muốn vậy, nhưng không phải cứ trả lại con dấu là phá vỡ được lời nguyền, phải không?” Chihiro đỏ mặt khi nhớ lại rằng Zeniba đã bảo cô, tình yêu là thứ duy nhất có thể phá vỡ lời nguyền đặt lên con dấu, nhưng Yubaba không để ý tới sự xấu hổ của Chihiro. “Và rồi ngươi còn tìm lại tên cho Haku nữa. Ta đã mất đi đệ tử của mình chỉ vì ngươi!”

Chihiro dậm chân. “Lẽ ra bà không nên tước đi tên của người khác mới phải!” Cô gào lên. “Và tôi đã nhận ra bà chỉ nói về những việc tôi đã làm sai. Nhưng ngay cả những việc làm sai trái đó, như bà muốn gọi, là những điều tôi làm khi đã cố gắng hết sức. Và nếu như bà không để ý, ngoài sự cố với Vô Diện, tất cả những việc bà bảo tôi rằng tôi đã làm sai thật ra chỉ là lỗi của mình bà.”

Yubaba há hốc miệng trước lời buộc tội của Chihiro. “Sao? Lỗi của ta? Ngươi đang nói gì vậy?”

Chihiro cười một cách mỉa mai. “Chà, nếu như bà đã không sai Haku đi ăn cắp con dấu của chị bà, con trai bà và chim Yu đã không bị biến thành động vật, và tôi đã không trả lại con dấu cho obaa-chan, nhờ đó Haku sẽ không bao giờ nhớ ra tên thật của mình, dù sao thì tôi cũng vui là tôi đã làm như vậy.”

Nét mặt Yubaba giờ chuyển thành tức giận nhưng cũng đăm chiêu suy nghĩ. Có vẻ như mụ chưa bao giờ nghĩ đến trường hợp đó. Nhưng Chihiro chưa xong.

“Bà biết không, thay vì đổ tội cho tôi trong mọi việc, bà nên cảm ơn tôi vì đã cứu Haku và đưa con trai cùng chim Yu trở về an toàn. Thứ duy nhất bà có thể đổ tội cho tôi là vụ của Vô Diện. Nhưng lúc đó tôi vẫn còn nhỏ. Tôi không biết mình đã làm sai.”

Yubaba khoanh tay. “Ngươi nói có lí, nhưng làm thế nào để ta chắc chắn ngươi sẽ không lặp lại lỗi lầm? Ta không muốn có một vụ như thế xảy ra nữa.”

Có phải bà ta đang nhượng bộ? Chihiro hi vọng là vậy. “Lần này tôi dự định sẽ ở lại, tôi sẽ có nhiều thời gian hơn để tìm hiểu thế giới này.”

Yubaba rướn mày. “Ồ vậy lần này ngươi định ở lại sao? Nếu như ta bảo ta sẽ không cho ngươi làm việc thì sao?”

Chihiro thở dài. Có vẻ như bà ta vẫn muốn dồn cô vào chân tường. Cô tưởng tượng rằng việc bắt thóp được cô cũng tương tự như việc trả thù cho những gì xảy ra 12 năm trước.

Giữ mối thâm thù trong 12 năm như thế không phải quá dài sao?’ Chihiro nghĩ. ‘Nhưng mình không thể để bà ta bắt thóp. Mình không được để lộ điểm yếu.

Yubaba nhìn Chihiro một cách cẩn thận, tự hỏi xem đứa con gái này đang nghĩ gì. “Thế nào?” mụ hỏi.

Chihiro nghĩ ngợi hồi lâu. Đột nhiên những lời mà Yubaba nói 12 năm về trước chợt trở về trong tâm trí cô. Chihiro cười khúc khích trước khi trả lời mụ phù thủy.

“Chà, trước tiên, tôi đã lớn lên rất nhiều và trưởng thành hơn, nên dĩ nhiên tôi cũng sẽ làm việc tốt hơn. Bên cạnh đó, tôi cũng là một người đang hỏi xin việc. Và tôi nhớ rằng bà đã nói gì đó về việc cho bất cứ ai xin một công việc.”

Yubaba há hốc miệng. Chihiro chắc chắn là mình đã giải quyết ổn thỏa việc này khi cô thấy Yubaba loay hoay tìm câu phản hồi.

“Đó... làm sao... tại sao ta lại...” mụ phù thủy già cà lăm. Chihiro cười khúc khích khi thấy Yubaba đang cố nói. “Ngươi không thể... Ta đang cố... Grr. Lời thề ngu ngốc! Lúc nào cũng thế. Giao việc cho bất cứ ai...” Mụ ngừng nói và chìm đắm trong suy nghĩ. Chihiro không biết mụ sẽ đương đầu với tình huống này thế nào, nhưng nụ cười trên khuôn mặt nhăn nheo của mụ nói lên rằng mụ đã biết câu trả lời. “Ta tin rằng ta có thể tìm thấy lỗ hổng trong lời thề đó. Đúng, ta có phải giao việc cho bất cứ ai xin, nhưng ta đã giao việc cho ngươi rồi. Và ngươi đã bỏ đi. Chẳng có gì trong lời thề đó nói rằng ta phải giao lại cho ngươi cả.”

Chihiro nín thinh. Mụ già thực sự đã tìm ra lỗ hổng trong lời thề của mụ. Thật là một cái cớ không ra đâu vào đâu, nhưng mụ thực sự có thể sử dụng nó. Yubaba nhìn cô hoan hỉ.
“Đó! Ngươi định trả lời thế nào hả?” mụ hỏi một cách mỉa mai.

Chihiro bắt đầu hoảng loạn. Cô tưởng đã giải quyết ổn thỏa tất cả nhưng mụ lại đẩy cô vào chân tường. Mụ muốn cô phải van xin sao? Vì nếu cần cô sẽ làm thế.

“Làm ơn Yubaba, xin hãy cho tôi được làm việc trở lại.” Cô bật khóc. “Làm ơn, tôi thực sự rất muốn được ở lại.”

Yubaba cười hả hê. “Giờ ngươi không tự tin được nữa hả? Lần tới ngươi nên nghĩ kĩ trước khi...”

“MẸ!!!”

Yubaba bị chặn họng bởi một tiếng khóc ầm ĩ từ một căn phòng ngay cạnh mụ. Chihiro biết đó là phòng của ai vì cô đã từng ở đó.

Cánh cửa bật tung và đứa bé lớn nhất Chihiro từng thấy lạch bạch đi ra, có vẻ như nó vừa mới dậy.

“Mẹ à, mẹ ồn quá.” Đứa bé khổng lồ nói. “Con đang cố ngủ mà.”

Yubaba mỉm cười với đứa con trai khổng lồ của mụ. “Boh, con yêu, mẹ đang bàn bạc.” Yubaba nói. “Hãy cứ về ngủ đi và...”

“Sen?” Boh lẩm bẩm, vẫn còn ngái ngủ, nhìn chằm chằm vào Chihiro. Đôi mắt nó mở to và cái miệng mở rộng thành nụ cười. “SEN!!”

Đứa bé khổng lồ chạy qua cả căn phòng, làm mọi thứ rung lên như đang có động đất. Nó chồm vào ôm lấy Chihiro, cái ôm mà cô tưởng sẽ làm gãy xương cô.

“Sen! Chị trở lại rồi! Em vui quá! Em đã nhớ chị rất nhiều!” Nó kêu lên sung sướng rồi quay ra Yubaba. “Nhìn này mẹ, Sen đã trở về!”

Yubaba, vẫn giữ nét mặt vui thích khi thấy sự khó chịu của Chihiro, mỉm cười. “Phải, mẹ thấy rồi con yêu. Giờ thả nó ra kẻo nó sẽ bị nghiền nát đấy.”

Boh nhìn xuống và thấy Chihiro sắp chết ngạt vì cái ôm bèn thả ra, cười ngây ngô như muốn xin lỗi.

“Xin lỗi chị, Sen. Chỉ là em vui quá vì chị đã về. Lần này chị sẽ ở lại chứ?” nó hỏi một cách đầy hi vọng.

Chihiro xoa bóp sườn của mình, nó đang đau vì cái ôm của Boh. “Chị không chắc. Dù chị muốn lắm, nhưng cái đó phụ thuộc vào việc mẹ em có giao lại cho chị công việc không.”

Boh quay ra Yubaba. “Mẹ à, giao lại việc cho chị Sen đi!” nó ra lệnh. “Đi mà mẹ. Đi mà. Con muốn Sen ở lại với chúng ta mãi mãi. Đi mà.”

Yubaba rên rỉ. Mụ không tài nào từ chối yêu cầu của con trai được. “Con yêu à, đó là điều chúng ta đang bàn bạc. Mẹ đang cố quyết định xem giao việc lại cho nó liệu có ổn không.”

Boh nhìn mẹ với ánh mắt khó hiểu. “Nhưng mẹ à, mấy năm nay mẹ lúc nào cũng nói rằng mẹ muốn Sen trở lại và mẹ luôn ước tất cả đều làm việc tốt như chị ấy mà.” Nó nói.

Chihiro nhìn Yubaba như muốn nói ‘Tôi biết mà’.

Yubaba càu nhàu. “Giời ạ, được rồi. Mất hết cả vui.”

“Hoan hô!” Boh reo lên vui sướng, cùng với chim Yu và ba cái đầu xanh.

Yubaba quay lại cái bàn và rút ra một bản hợp đồng, nó trôi trong không khí đến chỗ Chihiro.

“Ngươi biết phải làm gì rồi đấy.” Mụ nói. “Kí đi và ngươi sẽ lấy lại được công việc.”

“Được rồi.” Chihiro nói trong niềm vui sướng. Cô kí tên mình vào. “Ừm, vậy giờ tôi lại có tên là Sen hay bà sẽ đặt một cái tên khác?”

Cái tên của cô rời khỏi tờ giấy và trôi trong không khí trước khi bị Yubaba tóm gọn trong bàn tay mình. “Không, Sen cũng được. Ai cũng gọi ngươi bằng cái tên đó. Đổi làm gì?”

“Giờ chị chơi với em được không?” Boh hỏi.

Yubaba lắc đầu. “Không Boh, Sen cần phải ổn định nơi ở trước đã. Hai người có thể chơi sau.” Rồi mụ quay lại Chihiro. “Giờ thì về đi. Ngươi có thể ở với Lin nếu muốn; hai đứa ngươi hợp ra phết như lần trước đấy.”

Chihiro cúi đầu chào. “Cảm ơn, thưa bà. Và cảm ơn em, Boh.”

Boh gật đầu. “Em sẽ làm mọi thứ vì chị Chihiro.” Nó nói. “Nhớ quay lại và chơi với em nhé.”

Chihiro gật đầu. “Nhất định rồi. Hẹn gặp lại.”

Cô rời căn phòng và đóng cửa lại trước khi dựa lưng vào nó, thở dài dễ chịu.

“Hú hồn.” Cô lẩm bẩm. “Nếu không có Boh ở đó, mụ già chắc sẽ vẫn đùa cợt với mình.”

Khi mỗi giây trôi qua, Chihiro cảm thấy người tràn ngập niềm vui sướng. Cô đã trở lại! Và lần này cô trở lại để ở lại. Nhưng hình như cô vẫn quên thứ gì đó, Thứ gì đó cần phải được nhớ. Đột nhiên cô nhớ ra. Cô rút từ trong túi áo ra mẩu giấy cô đã viết lúc trước. Bốn từ đơn giản mà mang thật nhiều ý nghĩa.

“Chihiro.” Cô thì thầm. “Tên tôi là Chihiro.”

  oOo END CHAP 3 oOo 

Xem chap 4 tại đây