Home » » Spirited Away Fanfic Chap 2

Spirited Away Fanfic Chap 2

Written By Unknown on Thứ Tư, 11 tháng 9, 2013 | 20:29

Chapter 2: Hai thế giới một nỗi cô đơn

 

Disclaimer: "Return to the Spirit World & to movie-fan92. No copyright without permission. Please respect the author by reviewing the following story."
Người dịch: Katanagi_Azusa
Status: Chưa hoàn thành
Summary: 
Một nỗi cô đơn trong sâu thẳm tâm hồn hai con người ở hai thế giới khác nhau. Liệu chuyện gì sẽ đến với họ đây? Họ sẽ tìm thấy điều mình tìm kiếm chăng? Hay những ước mơ sẽ không bao giờ thành sự thật?
~~o0o~~
   
Âm thanh dễ ghét của chiếc đồng hồ báo thức gọi cô dậy. Ngay cả vào cuối tuần cô cũng phải dậy sớm, ít ra là sớm đủ để làm cô không thoải mái. Mặt khác, nếu không phải vì chuyến đi hôm trước, cô đã không dậy muộn như thế.

Lí do khiến cô dạy sớm vậy là công việc. Cô vừa làm việc bán thời gian ở một quán café nhỏ vừa đi học. Những ngày trong tuần, cô thường làm ca đêm, vì chuyện học, và làm ca sáng vào cuối tuần. Cô thường làm việc khoảng 20-25 tiếng một tuần. Nó không quá tệ, nhưng Chihiro thích làm ở nhà tắm hơn.

Khẽ rên rỉ, Chihiro với người sang tắt đồng hồ. Cô muốn quay người lại và ngủ tiếp. Cô quá mệt để lo lắng về việc có muộn giờ làm hay không.

‘Lỗi là của cô khi ra ngoài quá muộn như vậy.’ Lương tâm của cô mắng.

“Biết rồi! Biết rồi!” Cô hét lại nó. “Được rồi, tôi dậy đây.”

Lật chăn ra sau, Chihiro bước ra khỏi giường. Cô run bần bật và tóm lấy cái áo choàng của mình. Tại sao buổi sáng lúc nào cũng lạnh run đến vậy? Cô bước vào phòng tắm và nhìn thấy mình trong gương. Eo! Lẽ ra không nên nhìn. Tóc cô đang trong tình trạng thê thảm trầm trọng, cũng không ngạc nhiên gì khi cô cứ quay đi quay lại trong một giấc ngủ không dễ dàng. Mái tóc của cô dài hơn lúc nhỏ rất nhiều, và giờ nó đang rối tung, dính lên khắp mặt

“Thế này thì mình muộn làm mất.” Cô phàn nàn, liếc nhìn cái đồng hồ. “Tại sao lúc nào cũng sát giờ rồi mới dậy như vậy nhỉ?


(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)

“Cô Ogino, tôi thấy cô lại đến muộn.” Sếp của cô nói.

Chihiro xuất hiện ở quán café muộn 8 phút. Sếp cô khá tốt, nhưng ông khá thiếu kiên nhẫn nếu nhân viên đến muộn

“Tôi thật sự rất xin lỗi, thưa ngài.” Cô nói, cúi đầu xuống. “Tôi có chút rắc rối sáng nay.”

Ông sếp thở dài. “Đừng để nó lặp lại. Cô là một nhân viên rất tốt, tôi không muốn cô bỏ đi đâu.”

“Vâng, thưa ngài, tôi thành thật xin lỗi.” Chihiro xin lỗi thêm lần nữa.

Phần còn lại của ca làm việc trôi qua theo đúng quĩ đạo của nó. Chả có gì thú vị xảy ra. Nó là một nơi nhỏ và yên tĩnh, hay nói đúng hơn là tẻ nhạt. Chả có gì nhiều để làm. Sếp luôn yêu cầu mọi người phải làm luôn tay nhưng đôi khi nó thật khó để tìm bất cứ thứ gì để làm. Điều tuyệt nhất về công việc, ngoài tiền lương, là một cốc café và một chiếc bánh ngọt miễn phí

Đôi khi ca làm trôi qua nhanh chóng, những lần còn lại thì kéo dài như vô tận. Hôm nay có vẻ như là một ngày thuộc loại 2: kéo dài như vô tận, mặc dù nó chỉ có 5 tiếng.

Tiếng chuông reo vang lên, báo rằng vừa có một vị khách bước vào quán.

“Cô Ogino, cô có thể nhận vụ này không?” Ông sếp hỏi.

“Vâng, thưa ngài.” Chihiro đáp lại.

Cô bước tới gần vị khách vừa bước vào. “Xin chào ngài, chào mừng tới quán.”

Người đàn ông cười với cô. Ánh mắt nhìn cô từ trên xuống dưới. Chihiro cảm thấy như mình đang bị dò xét, cô không thích như thế.

“Đường này ạ, tôi sẽ đưa ngài tới bàn.” Cô nói, luôn phải phục vụ khách hàng với một nụ cười. “Tôi có thể lấy gì cho ngài?”

Người đàn ông vẫn đang dò xét cô. “Tôi sẽ uống café hạt dẻ với nhiều kem nhé.”

“Vâng, tôi sẽ đưa cho ngài ngay.” Cô thực sự khá vui khi bước đi khỏi anh ta. Cô không cảm thấy dễ chịu với ánh nhìn đó.

Khi cô đang ở sau quầy, một trong những người đồng nghiệp không thể không nhận xét về người khách kia. “Chà, Chihiro, lúc nãy anh ta vừa dò xét cậu đó.”

Chihiro lườm người đồng nghiệp đó. “Ôi thôi đi!” cô gắt, khi đang chuẩn bị đồ cho khách.

Một phút sau, cô trở lại bàn với tách café của khách. “Đây thưa ngài” Cô nói, đặt tách xuống. “Nhiều kem, như ngài muốn.”

Anh ta cười và nhận tách café. “Cám ơn, cô gái.”

Chihiro cười gượng. “Không có chi. Ngài có cần gì khác không ạ?”

Người đàn ông lắc đầu. “Chỉ cần hóa đơn thôi.”

Chihiro không bỏ lỡ một giây. Cô không thích khi người này cứ nhìn ngắm cô, và muốn anh ta đi ngay lập tức. Cô trở lại với tờ hóa đơn nhanh nhất có thể.

“Đây thưa ngài. Chúc một ngày tốt lành.” Cô nói và quay bước đi.

“Cô gái.”

Chihiro dừng lại, cô bắt đầu nghiến răng khó chịu. Tại sao anh ta không thể trả tiền và đi đi?

Cô quay lại, cố cười thay vì cau mày. “Vâng? Ngài cần thứ gì khác ạ?”

Người đàn ông lắc đầu. “Không nếu cô vẫn còn làm việc. Nếu thích, tôi sẽ rất vui lòng được mời cô một li café khi ca làm của cô kết thúc.”

‘Anh ta đang mời mình hẹn hò đấy à?’ Chihiro nghĩ, hoảng sợ, ‘Ôi không, nghĩ nhanh nào Chihiro.’ Cô ném cho anh ta một cái nhìn đầy cảm thông trong nỗ lực vượt qua sự khó chịu của mình. “Không, cảm ơn. Tôi luôn được uống café mỗi ngày mà.” Cô nói. “Và tôi có bạn trai rồi!” cô thêm vào một cách nhanh chóng.

Người đồng nghiệp lúc nãy chọn đúng khoảnh khắc đó để thì thầm vào tai. “Hồi nào thế?” họ hỏi.

Chihiro muốn bịt mồm họ lại. Tại sao họ phải mở miệng ra? Giờ thì anh ta sẽ nói gì đây?
“Tôi đã có từ khá lâu rồi!” cô nói, vẻ ép buộc hơn là ám chỉ.

Người đàn ông biết cô hoặc nói dối hoặc không quan tâm. “Chỉ vì cô có bạn trai không có nghĩa là cô không nên đến ăn tối với tôi.”

‘Ồ, giờ là bữa tối à.’ Chihiro nghĩ. Cô quyết định bỏ đi. “Không cám ơn. Tôi phải quay lại làm việc.”

Cô không đợi câu trả lời khi rảo bước về nhà bếp và không đi ra cho tới khi chắc chắn là anh ta đã đi.

“Thật tình, Chihiro. Cậu chả bao giờ cho những chàng trai cơ hội nào cả.” Người đồng nghiệp nói. “Anh ta hấp dẫn đấy chứ.”

”Vậy cậu đi mà hẹn hò ấy!” Chihiro gắt.

Những gì cô đã nói chỉ đúng có một nửa. Cô không có bạn trai, nhưng đã có một người khác nắm giữ trái tim cô.


(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)

Chihiro trở về căn hộ của mình và ngã xuống giường. Cô vẫn còn mệt vì thiếu ngủ hôm qua. Cô quyết định đi ngủ khi mà-

Điện thoại kêu, Chihiro cằn nhằn và lườm cái điện thoại, cứ như là việc đó sẽ làm nó im đi. Cô chẳng thể nghỉ một phút nào hôm nay cả.

Chihiro nhấc ống điện thoại lên và đặt vào tai. “Xin chào.” Cô nói.

“Chihiro con yêu, mẹ đây.” Giọng của bà Ogino vang lên từ đầu dây bên kia.

Chihiro ngáp dài. “Chào mẹ. Bố mẹ thế nào rồi?”

“Ồ, cả hai đều ổn cả con yêu ạ.” Mẹ cô trả lời. “Bố con ngay cạnh này. Đợi chút, mẹ sẽ bật loa lên… Con có nghe rõ không?”

Chihiro gật đầu, rồi nhận ra bố mẹ mình không biết mình đã làm vậy, cô trả lời. “Có ạ. Bố mẹ có nghe thấy con không?”

“Dĩ nhiên rồi.” Bố cô lên tiếng. “Ở đó thế nào hả con?”

“Ổn thôi ạ, con đoán vậy.” Chihiro trả lời.

Lúc nào cũng chỉ ‘ổn thôi’. Mọi thứ luôn chỉ là ‘ổn thôi’ hoặc ‘không tốt lắm’, kể từ cái ngày đó 12 năm trước.

“Học hành thế nào?” Bà Ogino hỏi.

“Bình thường ạ.”

“Mẹ không thể hiểu nổi tại sao con muốn ở đó. Ở đây cũng có một trường mĩ thuật rất tốt mà.”

Chihiro thở dài. “Con biết. Nhưng con không thể rời bỏ nơi này được.”

Điều đó chỉ đúng có một nửa. Cô không thể rời bỏ thị trấn mình đang sống vì nó sẽ tước đi cơ hội được tới Vùng đất linh hồn thêm một lần nữa của cô. Nếu cô có thể đi qua Cánh cổng linh hồn, cô sẽ bỏ lại thị trấn già cỗi của mình trong chốc lát và không bao giờ quay đầu lại

‘Lẽ ra mình nên làm thế’ Cô tự nhủ.

Bố mẹ cô hơi thất vọng khi cô từ chối chuyển nhà đi với họ. Bố cô đã có một công việc mới, và điều đó khiến nhà Ogino phải chuyển đi. Chihiro không muốn đi, và từ năm 18 tuổi cô đã ở lại trong khi bố mẹ rời đi. Cô đã thuê một căn hộ hiện đang ở và có một công việc ở quán café để trả tiền thuê nhà và tiền học

Thị trấn này không liên quan gì tới việc cô muốn ở lại. Cô đã chuyển nhà một lần, cô có thể chuyển thêm lần nữa nếu phải làm vậy. Nơi mà cô tuyệt đối không muốn chuyển đi là nơi duy nhất tồn tại cánh cổng tới thế giới linh hồn; cho tới bây giờ đó là cánh cổng duy nhất mà cô biết. Cô đã luôn luôn sống trong hi vọng rằng một ngày mình có thể đi qua cánh cổng đó lần nữa. Đáng buồn thay, hi vọng đó đang dần dần tan biến.

“Bố mẹ chỉ gọi để xem con như thế nào thôi.” Bà Ogino nói. “Dạo này con hay làm gì?”

“Như bình thường.” Chihiro ngái ngủ trả lời. “Đi học, đi làm. Mấy thứ bình thường mà con vẫn làm hàng ngày.”

“Chihiro con yêu, sao con nghe mệt mỏi vậy?” Mẹ cô hỏi với vẻ lo lắng. “Con ốm à?”

Chihiro quay người khỏi tư thế sấp lưng. “Không, tối qua con chỉ thức khuya thôi.”

“Thật à!?” Mẹ cô hào hứng. “Thức với ai? Con có bạn trai rồi à?”

“Ai vậy hả?” Bố cô yêu cầu, và tự dưng lại trở thành một ông bố lo lắng thái quá.

Chihiro thở dài. “Chả phải như thế đâu.” Cô vừa nói vừa đảo mắt. “Con chỉ thức khuya thôi mà.”

Im lặng bao trùm đầu dây bên kia một lúc cho đến khi bà Ogino lên tiếng. “Chihiro, không phải con lại tới cái con sông đó chứ?”

Chihiro giật mình. Bố mẹ cô không thích việc cô cứ đi ra ngoài như vậy khi còn ở thị trấn cũ. Họ thấy lạ khi cô bất chấp cả một đoạn đường dài chỉ để dành vài tiếng ở con sông mà đã suýt nhấn chìm cô, không hơn.

“Chihiro, con biết bố mẹ không thích việc đó mà.” Bố cô nói.

‘Giá mà họ biết.’ Cô nghĩ. “Ở đó có quá nhiều kỉ niệm.” Cô nói. Cô luôn dùng cái cớ này để chống đỡ mỗi khi bố mẹ cô khơi lại. Cô ngạc nhiên khi thấy cả hai vẫn tin. Cô không trở lại đó vì kỉ niệm, cô trở lại vì có thể gần hơn với Haku; vì đó là cách duy nhất cô có.

“Con thức đến mấy giờ cơ?” mẹ cô hỏi.

“Um…con không chắc.” Cô nói thật. Cô thật sự không biết mình đã thức đến bao lâu,
nhưng đủ muộn để khiến cô ngủ ngay tức khắc.

“Con không nên thức muộn quá đâu, nó không tốt cho sức khỏe của con.”


“Con biết mà mẹ.”

“Tốt, vậy bố mẹ sẽ để con nghỉ ngơi nhé.”

“Cám ơn ạ.” Chihiro trả lời với sự biết ơn. Cô đã mệt lả ra rồi.

“Được rồi, nhớ tự chăm sóc bản thân mình nhé.”

“Và đừng thức muộn quá.” Bố cô đế thêm vào.

“Được rồi bố ạ. Chào.”

“Chào con yêu, bố mẹ yêu con.”

“Con cũng vậy.”

Chihiro gác máy. Cuối cùng thì cũng có yên bình và im lặng, nên tận dụng nó khi nó vẫn còn. Cô lăn ra ngủ vài giây sau, và lại mơ về Vùng đất Linh hồn và cuộc sống mà cô có thể sống.


(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)

Chihiro thức dậy vài tiếng sau. Chỉ cần một cái nhìn qua cửa sổ cũng biết là cô đã ngủ bao lâu bởi mặt trời đã bắt đầu lặn.

“Có lẽ mình đã mệt hơn là mình nghĩ.” Cô lẩm bẩm. “Và cứ với cái trạng thái này, mình sẽ lại ngủ sau vài tiếng mất.”

Dạ dày của Chihiro bắt đầu kêu và cô quyết định ăn tối. Nhảy ra khỏi giường, cô bước tới cái tủ lạnh.

“Xem nào, thực đơn hôm nay là gì nhỉ?” cô nói. Một cái nhìn lướt qua tủ lạnh mách bảo cô rằng cô cần đi mua sắm. Chihiro thở dài. “Chắc mình đi ăn hàng vậy.”

Cô vớ lấy cái áo khoác và chìa khóa rồi bước ra ngoài. Trời khá ấm, và cô không cần áo khoác cho lắm, nhưng để đề phòng thôi. Cô bước vào xe và khởi động máy. Cô nhận ra xe mình đang hết xăng. Những chuyến đi tới con sông Kohaku đã ngốn rất nhiều xăng, nhưng điều đó không làm cô phiền lắm.

“Giờ thì đi đâu nhỉ?”

Cô quyết định chỉ đi loanh quanh cho tới khi tìm được chỗ để ăn. Cô cũng cần dừng lại để đổ xăng trên đường nữa.

Sau một hồi lái xe, Chihiro tới một nơi đã khá quen thuộc đối với cô. Cô đã đi trên con đường này nhiều lần; nhưng đáng buồn thay, cô chưa bao giờ tới đích.

‘Gì thế này’. Cô nghĩ ‘Thôi thì dừng qua cũng chả làm sao cả’

Mặt khác, lần đầu tiên cô tới Vùng đất Linh hồn cũng là vào khoảng thời gian này. Cô rẽ vào con đường dẫn tới Cánh cổng Linh hồn. Đã bao nhiêu lần cô đi trên con đường này rồi? Cô không biết, nhưng cô biết rõ nó như lòng bàn tay vậy. Đầu tiên là con đồi dốc, theo đó là một con đường rất xóc dẫn tới bức tượng nhỏ ở cuối con đường, đứng trước Cánh cổng Linh hồn. Đây chính là nơi mà cô đã đỗ xe lại đến hàng nghìn lần.

“Chà, lại lần nữa đây.” Cô thở dài.

Cô bước ra khỏi xe và đi tới Cánh cổng. Cô đã làm thế này không biết bao nhiêu lần và luôn trở về với thất vọng. Không có Vùng đất Linh hồn sau cánh cổng này; chỉ là một khoảng đất rộng lớn với nhiều cây rừng hơn. Lúc nào cũng như vậy, luôn luôn. Nên Chihiro không ngạc nhiên nếu cô không tìm thấy gì ở phía bên kia.

Ngay cả vậy, cô hít thở thật sau và bước đi, thêm một lần nữa, hướng về nơi mà cô hi vọng đó là nhà.




Sáng sớm tinh mơ, có một chàng trai trẻ đang đứng trước cánh đồng cỏ xanh mơn mởn. Anh nhìn nó bằng đôi mắt màu ngọc lục bảo đượm buồn. "Mình làm đúng chăng? Mà thôi, chắc giờ này cô ấy đang hạnh phúc... Thật gần... nhưng cũng xa quá! Anh phải làm gì, Chihiro?"

- Cậu mà cứ thế này thì chẳng ai còn tâm trạng làm việc đâu!-Một giọng nói cất lên làm chàng trai giật mình.

- Lin? Chị làm gì ở đây?

- Ban đầu tôi cũng định mặc xác cậu, nhưng tôi nhớ con bé... Tôi biết nó quý cậu, cậu cũng vậy. Thật chẳng vui gì khi xóa đi ký ức của Chihiro, đúng không... Haku?

- Chị... Hmh... Tôi phải làm gì? Ước gì tôi có thể qua được cánh cổng kia! Tôi muốn gặp Chihiro, một lần cũng được!

- Haha, người lạnh lùng và tự cao như cậu cũng nói ra được mấy lời này hả?

- ... Tôi chỉ muốn ra khỏi nơi này thôi!-Mặt chàng trai đỏ lên.

- Oh, tôi cũng vậy. Ông Kamaji cũng vậy... Tất cả chúng ta đều muốn rời khỏi vùng đất này!-Lin nghiêm túc nói.-Chúng tôi sẽ giúp cậu!

- Giúp tôi?

- Phải, chỉ cần cậu làm được, là cậu đã cho chúng tôi có quyền ước mơ về một tương lai tươi sáng rồi!

- Liệu tôi... liệu tôi có thể?

- Chẳng phải cậu đã nghỉ làm cho Yubaba rồi hay sao? Bà ta đâu thể điều khiển cậu nữa!

- Nếu tôi vẫn là một linh hồn, thì dù không bị bà ta sai khiến nữa, tôi vẫn không thể thoát ra kia được!

- Ôi, Haku! Chúng ta cần Chihiro trước khi tôi và mọi người giúp được cậu đấy!

- Chihiro? Tôi còn không đảm bảo rằng cô ấy có nhớ mình từng đi qua cánh cổng này thì còn chờ đợi gì?

- Hy vọng đi Haku! Hy vọng cậu còn tồn tại trong ký ức cô ấy, trong khi chúng tôi tìm cách giúp cậu...-Lin nói, và quay đi. Còn hàng tá công việc ở nhà tắm cần đến cô. "Một chàng trai đáng thương..."-Lin nghĩ.

- Hy vọng? Anh đã hứa chúng ta sẽ gặp lại và bây giờ anh không biết liệu mình có thể thực hiện lời hứa không nữa, Chihiro!-Đôi mắt ngọc lục bảo ngước nhìn bầu trời xanh, thẫn thờ. Nỗi cô đơn vô hình ngự trị lấy anh.

             "Chờ anh nhé! Chắc chắn anh sẽ làm được!" Đôi mắt kia trở nên cương quyết. Haku-vị pháp sư trẻ tuổi nhìn lại cánh đồng cỏ nơi có cánh cổng diệu kì thêm lần nữa, và bước đi...

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

         

               Một nỗi cô đơn trong sâu thẳm tâm hồn hai con người ở hai thế giới khác nhau. Liệu chuyện gì sẽ đến với họ đây? Họ sẽ tìm thấy điều mình tìm kiếm chăng? Hay những ước mơ sẽ không bao giờ thành sự thật?

                                                            oOo END CHAP 2 oOo

Xem tiếp Chap 3